Tâm Ma Dẫn

Chương 40

Nhưng bây giờ y đã chìm xuống đáy vực, sắp chết không có chỗ chôn, những chuyện nhỏ này có đáng là gì đâu?

Cơ thể Lâm Nhạc Phàm như chìm trong dòng nước mơ hồ, sau khi buông bỏ tất cả, y chìm xuống tận đáy vực sâu, thế mà y lại cảm thấy thoải mái khôn cùng.

Y không hề chống cự, ngơ ngác ngu dại để mặc Dung Tiêm Ảnh đùa nghịch.

Dung Tiêm Ảnh thấy thế, hắn chẳng hề sung sướиɠ vì thành công, trái lại, hắn sốt ruột khó tả. Hắn cởi cái quần chẳng mấy nặng nề kia ra, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, cuối cùng thân thể Lâm Nhạc Phàm trần trụi không một mảnh vải hiện ra trước mắt hắn.

Y nằm nhũn ra trong địa lao lạnh lẽo u ám, khổn tiên khóa trói chặt tay chân y, sợi xích kéo dài ra áp chế tu vi của y, khiến y chỉ có thể giữ hình dáng nửa người nửa thú hết sức nhếch nhác.

Mái tóc dài màu nâu nhạt xõa tung dưới đất, tai hồ ly màu nâu đỏ rủ xuống trên đầu, diện mạo anh tuấn nhưng đôi mắt thú màu hổ phách lại nhìn vào khoảng không, không vui không buồn.

Trên gáy hắn có vết cắn mờ ám, vì áo bị nới rộng nên có thể thấy được làn da màu lúa mạch săn chắc, trong l*иg ngực căng phồng là hơi thở khẽ khàng khó lòng nghe được cùng với cơ bụng rắn rỏi mạnh mẽ.

Cái đuôi đỏ rực như lửa kia cũng rủ xuống đất một cách uể oải không khác gì chủ nhân của nó. Đôi chân dài khẽ gập lại, lộ ra nơi riêng tư thường được quần áo che phủ.

Dươиɠ ѵậŧ nhũn xuống giữa hai chân y, bên dưới gậy thịt – bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của giống đực – là hai cánh hoa thịt mềm mại đang khép hờ bao phủ sự yếu ớt bên trong. Giữa khe hở có một nhụy hoa, đó là hoa huyệt mà chỉ có giống cái mới có.

Đây là một con thú lưỡng tính.

Trong đôi mắt vàng của Dung Tiêm Ảnh không giấu được sự kinh ngạc, rồi hắn nhạy bén chú ý tới hoa huyệt trông có vẻ ngây thơ non nớt kia đã bị người ta cᏂị©Ꮒ nhũn ra từ lâu. Ngay cả lúc này, nó cũng đang hở ra một chút vì không thể hoàn toàn khép lại.

Dung Tiêm Ảnh cắn răng, hơi thở mất kiểm soát trở nên dồn dập, hắn tức giận túm lấy đầu gối, kéo giạng hai chân Lâm Nhạc Phàm ra, nhìn chòng chọc vào chỗ kia.

Mép thịt phình to mềm mại bị tách ra, để lộ hoa đế sưng to nhô lên cùng với đóa hoa đỏ rực. Cánh hoa thịt non nớt hồng hào còn dính chút chất lỏng trắng đυ.c chưa hoàn toàn khô hẳn, vì nhiệt độ cơ thể của Lâm Nhạc Phàm nên vẫn còn ướŧ áŧ dính nhớp. Vì có mép thịt che đậy nên khi chạm vào, vài sợi chỉ bạc dính dấp bị kéo ra, da^ʍ mỹ cùng cực.

Dung Tiêm Ảnh tức giận không chịu nổi.

Kẻ đê tiện này lại gặp mình trong tình trạng ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tên đàn ông khác sao?

“Lâm - Nhạc - Phàm!” Hiếm khi giọng nói trong trẻo thường ngày lại pha chút tức tối như vậy, Dung Tiêm Ảnh phẫn nộ tận cùng quát vào mặt Lâm Nhạc Phàm, “Ai làm?!”

“Là tên gian phu đêm qua hẹn hò bí mật với ngươi sao?” Giọng nói của hắn vừa lạnh lùng vừa độc địa, “Chỉ mới quen biết có vài ngày mà ngươi đã chẳng biết hối cải như thế sao? Tại sao chứ…”

Thái độ hoàn toàn phớt lờ của Lâm Nhạc Phàm càng khiến Dung Tiêm Ảnh giận sôi, hắn bóp chặt cằm y, ép y quay đầu nhìn mình, “Trả lời ta!”

Cằm Lâm Nhạc Phàm bị bóp đau, y thật sự không biết mình có tài cán gì lại khiến mỹ nhân vô song Tịch Mộng Quân luôn ung dung tự tại, đẹp đẽ cao quý như ánh trăng trước mắt người khác bỗng trở nên giận dữ với mình như thế?

Nhưng y không thừa nhận cũng không được, dù đang thịnh nộ hung tợn như thế thì Dung Tiêm Ảnh vẫn rất đẹp. Đôi mắt vàng như chứa ngọn lửa cháy hừng hực, chu sa nơi đuôi mắt rực lên xán lạn như khi thú dữ chiến đấu với nhau, sặc sỡ chói mắt, khiến lòng người rung động choáng ngợp.

Đó là… huyết thống Huyền Phượng thượng cổ trong truyền thuyết của bọn họ đó sao?

Nhưng rồi trong giây phút giật mình, hình như y lại nhìn thấy con ngươi hình tròn kia bỗng… dựng thẳng trong nháy mắt?

Lâm Nhạc Phàm vẫn chưa cẩn thận phân biệt thì chợt, Dung Tiêm Ảnh cúi người nâng mũi ngửi ngửi trên người Lâm Nhạc Phàm. Hành động của hắn khiến hơi thở quét ngang cổ, Lâm Nhạc Phàm bị nhột, sau đó là đến ngực, bụng dưới, cuối cùng là đến đùi.