Tâm Ma Dẫn

Chương 39

Nhưng cũng như huyết lệ khóc mãi không dừng vì không thể đạt được thứ mình muốn.

Xinh đẹp rung động lòng người biết nhường nào, cũng đáng thương làm sao...

Lâm Nhạc Phàm không muốn trách cứ hắn, y luôn cho rằng mình và Vân Phi Tinh khiến Tịch Mộng Quân xinh đẹp này thiệt thòi rất nhiều. Nhưng bây giờ đây là lần đầu tiên y chủ động vươn tay vuốt ve dung nhan tươi đẹp tao nhã kia.

Dường như Dung Tiêm Ảnh cũng hoảng hốt sững sờ vì hành vi bạo gan của y, không còn giận dữ nữa. Hắn ngơ ngác nhìn y, lần đầu tiên trông có vẻ ngây thơ vô tội vì kinh ngạc quá độ.

“Dung Tiêm Ảnh.” Lâm Nhạc Phàm nhìn hắn, y cười khẽ, “Ta hận ngươi.”

Nhưng Dung Tiêm Ảnh lại không buông tha cho y dù là chút thời gian cuối cùng, dù y không biết, hắn cũng cố ý muốn cho y thấy chân tướng tàn khốc đầy máu tanh như thế. Hắn tra tấn y đến mức thấu sâu vào cốt tủy, có thể nói là bỏ ra rất nhiều công lao!

Với những tu sĩ có tu vi thấp như y, dù là hắn, hay Thập Nhất, chỉ cần rơi vào tay những người như Dung Tiêm Ảnh hoặc Vân Phi Tinh, thì bọn họ chỉ là con sâu mọt nhỏ bé chẳng có giá trị gì. Là thứ gì đã khiến hắn phải cân nhắc đắn đo đến thế?

Sau khi Dung Tiêm Ảnh nghe được những gì y nói, hắn sửng sốt trong chốc lát, nhìn y một lúc lâu rồi chợt nở nụ cười cuồng nhiệt vui sướиɠ, “Cuối cùng ngươi cũng chịu nhìn ta…”

Bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh giơ lên, chạm vào bàn tay của Lâm Nhạc Phàm đang sờ lên gò má mình, giữ chặt lấy tay y không cho y rút tay lại. Dung Tiêm Ảnh nghiêng đầu dựa vào lòng bàn tay y, mỉm cười ngọt ngào, “Ha ha, Tiểu Phàm ca.”

“Chỉ cần ngươi chịu nhìn ta…” Hắn nghiêng đầu cười vui sướиɠ như một vầng thơ, hệt một bức họa, “Cho dù ngươi hận ta cũng rất tốt…”

Lâm Nhạc Phàm cho rằng tên này đã điên rồi. Chẳng biết Dung Tiêm Ảnh bị Vân Phi Tinh giằng co phát điên hay là do chính y.

Nhưng thôi sao cũng được, y đã chịu đủ rồi, y sẽ không bao giờ nghĩ tới những thứ khiến y đau khổ tuyệt vọng này nữa.

Suy cho cùng thì… y cũng chẳng còn sống được bao lâu.

Tiếc rằng niềm vui của Dung Tiêm Ảnh không kéo dài được bao lâu, chẳng bao lâu sau, hắn đã thấy được vết cắn mới toanh trên gáy Lâm Nhạc Phàm. Nụ cười của Dung Tiêm Ảnh tắt dần, đầu ngón tay trắng xanh chầm chậm sờ lên cổ Lâm Nhạc Phàm, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua cổ họng như sắp cắt thủng da thịt, xé nát cổ họng của y.

Ngón tay hắn nhấc vạt áo của Lâm Nhạc Phàm lên, kéo quần áo y xuống như thể không kiêng dè gì, lại như một hành động vô cùng tự nhiên, để lộ da thịt màu lúa mạch khỏe khoắn.

Lúc này những dấu vết lúc trước trên người Lâm Nhạc Phàm đã tan biến sạch sẽ, quầng vυ' bị cào rách chảy máu mấy hôm trước cũng đã lành lặn, mọc ra thịt mới màu hồng nhạt.

Dẫu sao thì đêm qua cũng làm ở bên ngoài, Vân Phi Tinh làm qua loa nên không để lại bao nhiêu dấu vết trên người y.

“Ai cắn ngươi?” Dung Tiêm Ảnh không thể tìm thấy những manh mối khác trên người y, bèn bóp cổ y, lạnh lùng hỏi.

Lâm Nhạc Phàm nằm dưới đất nghiêng đầu qua một bên, không nhìn y.

Dung Tiêm Ảnh tức giận, hắn siết chặt cằm y, ra lệnh cho y, “Nhìn ta!”

Lâm Nhạc Phàm để mặc hắn định làm gì thì làm, nhưng khi bị ép quay đầu lại, đôi mắt kia đã trống rỗng vô thần như hổ phách đã hoàn toàn cứng lại, không thể cho thêm thứ gì vào trong nữa.

Dung Tiêm Ảnh giận sôi người, càng đùa nghịch quá đáng hơn, hắn cười lạnh, túm lấy lưng quần Lâm Nhạc Phàm rồi từ từ kéo xuống.

Lúc trước, Lâm Nhạc Phàm sẽ chống cự kịch liệt trước hành vi này, dù hắn không biết thân thể mình khác thường nhưng sau mỗi lần làm chuyện đó, dấu vết ở nơi ấy vẫn rất mới mẻ, dù ai nhìn thấy cũng biết được chuyện gì vừa xảy ra.

Tuy Lâm Nhạc Phàm là yêu hồ nhưng vì y xấu xí, không biết mị thuật yêu hồ gì cả, nhưng vì bị giáng tội dụ dỗ thiếu cung chủ nên có người còn tung tin là y đã cấu kết, ăn nằm với nhiều tu sĩ trong cung .

Không ai thích bị hành hạ nhục nhã, chửi bới, mắng nhiếc thậm tệ như thế, dù y chỉ là một con hồ ly trần tục tu vi thấp kém cũng không ngoại lệ. Thế nên tất nhiên là y sẽ không muốn bất kỳ ai thấy được dấu vết trên người mình. Khi phải gánh chịu những lời đồn dơ bẩn, y còn bị trói lại rồi mổ bụng trước công chúng để mua vui.