Gậy thịt của Vân Phi Tinh chui vào quá sâu, như muốn chống bụng y lên, khiến y thấy vừa đau vừa sợ, nhưng so với cơn đau đớn trên người thì…
Chẳng biết màn pháo hoa ồn ào xán lạn đã bước vào giai đoạn kết thúc từ khi nào, trong màn đêm tăm tối chỉ còn có trăng sao cô độc.
Lâm Nhạc Phàm ngẩng đầu vươn bàn tay dơ bẩn lên không trung, chỉ cảm thấy trăng sao trước mắt xa xôi tới mức mình không thể với tới.
Y ngơ ngác nhìn bầu trời sao, khẽ thốt ra từng chữ nhẹ hẫng khó có thể nghe được, “Phi Tinh, ta đau quá…”
Tất nhiên là Vân Phi Tinh có thể nghe được tiếng nói của y, nhưng hắn ta chỉ tạm dừng một lát rồi lại bắt đầu di chuyển.
Khuỷu chân của Lâm Nhạc Phàm gác lên tay Vân Phi Tinh, thân thể hai người không dán sát vào nhau cho lắm, khi vật cứng kia ma sát trong người y, y cũng dần thích ứng với vật lớn trong người.
Dươиɠ ѵậŧ của Vân Phi Tinh khá lớn, có thể kéo căng cả hoa huyệt chật hẹp, va chạm vào tất cả những nơi kỳ quái, khiến nơi đó trở nên ướŧ áŧ một cách mất khống chế. Nhưng trong hoa huyệt cũng chưa đủ trơn để có thể chịu đựng những đòn tấn công mạnh bạo kịch liệt, Vân Phi Tinh luôn thúc vào vừa sâu vừa mạnh như thế. Khi dươиɠ ѵậŧ đè lên một chỗ nào đó sẽ gây cảm giác tê dại cho Lâm Nhạc Phàm, nhưng rồi khi hắn ta chọc vào sâu hơn, Lâm Nhạc Phàm chợt cảm thấy đau đớn sợ hãi.
“Ưm…” Lâm Nhạc Phàm vẫn vô thức bật ra những tiếng kêu kìm nén, cắn răng chịu đựng. Vân Phi Tinh luôn làm rất lâu, tu sĩ có tu vi như hắn, tinh lực luôn sung mãn dư thừa.
Lâm Nhạc Phàm không biết rốt cuộc y cảm thấy thoải mái hay là đau đớn, một suy đoán chua xót chợt hiện lên trong lúc y thất thần: Tịch Mộng Quân thì sao nhỉ? Hắn không có khả năng sẽ chịu đựng tất cả mọi thứ, để mặc Vân Phi Tinh muốn làm gì thì làm như mình, cho nên Vân Phi Tinh mới trút hết số tinh lực dư thừa này trên người mình nhỉ…
Chẳng biết rốt cuộc đã qua bao lâu, trong giây phút mơ màng, Lâm Nhạc Phàm chỉ cảm thấy eo mình mỏi nhừ, sắp gãy đến nơi, nước trong hoa huyệt sắp khô cạn, không biết là y thấy khó chịu hay là cái gì khác.
Vân Phi Tinh càng lúc càng ra sức di chuyển, lúc hắn ta chuẩn bị trút hết ra, Lâm Nhạc Phàm cảm giác được hơi thở nóng hổi của hắn ta phả vào bên gáy y, sau đó y chợt cảm giác sau gáy đau nhói – Vân Phi Tinh vừa cắn vào cổ y vừa bắn ra.
Nơi sâu trong cơ thể y bị một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào, lấp đầy ở chỗ sâu nhất, Lâm Nhạc Phàm kêu rên đau đớn, chỉ có cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang nhồi đầy trong bụng mình. Ở miệng huyệt cũng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, như thể hai người bọn họ đang dính vào nhau.
Có lẽ vì Vân Phi Tinh còn nhớ đây là ở ngoài nên chỉ làm một lần rồi thôi.
Chẳng bao lâu sau, hắn ta rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi thân thể Lâm Nhạc Phàm rồi lùi lại, vốn là quần áo của hắn ta vẫn còn chỉnh tề nên bây giờ trông như không có chuyện gì xảy ra, lại trở về là một Vân Phi Tinh lạnh lùng xa cách, cao quý oai phong như trước.
Nhưng Lâm Nhạc Phàm thì khác, y đã cởϊ qυầи áo ra, lúc này còn bị cᏂị©Ꮒ tới nỗi chân nhũn ra. Người y bủn rủn dựa vào thân cây, dươиɠ ѵậŧ cương lên được một nửa, y vẫn chưa cao trào.
Vân Phi Tinh xoay người sang chỗ khác để lại một mình Lâm Nhạc Phàm chật vật, như thể từ đầu đến cuối, đây chỉ là trò hề của riêng y. Lâm Nhạc Phàm đã quen với thái độ lạnh lùng dùng xong là vứt của hắn ta, lòng y mệt mỏi đến chết lặng. Nhưng bây giờ thấy Vân Phi Tinh bỏ đi, y vẫn cảm thấy sốt ruột. Lâm Nhạc Phàm không thèm chỉnh lại áo quần, đã vội vã hoảng hốt mà kêu, “Thiếu cung chủ!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhạc Phàm gọi Vân Phi Tinh như thế, Vân Phi Tinh ngẩn người dừng bước, quay lại nhìn y.
Lâm Nhạc Phàm chỉ mới khoác áo lên, gần như trần trụi, chầm chậm cúi người xuống một gối xuống đất. Vân Phi Tinh vẫn hờ hững như trước, trời trong trăng sáng, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Lâm Nhạc Phàm thấy thế, y cố sức nhắm mắt, sống mũi cay cay, không chỉ là sự nhục nhã ê chề vì những giây phút vừa rồi, mà còn vì mọi chuyện giữa bọn họ đã hoàn toàn kết thúc.