Chân còn lại của y cũng quỳ xuống, y hoàn toàn quỳ dưới đất. Đầu gối quỳ xuống bùn đất lồi lõm, chất lỏng trắng đυ.c chảy ra từ hoa huyệt, chảy dọc xuống giữa hai chân y tạo thành những vệt nước ướt sũng nhỏ giọt xuống đất như chỉ bạc.
Gió đêm thoáng qua, thổi lên mái tóc dài rủ xuống bên tai, lộ ra dấu răng sâu hoắm trên gáy y. Rõ ràng trông y chẳng hề quyến rũ, chẳng hề kiều mị yếu đuối, nhưng dáng dấp thê lương cùng với sự khúm núm e dè kia lại toát ra vẻ yếu ớt da^ʍ mỹ khôn cùng.
“Thiếu cung chủ, tất cả những gì xảy ra hôm nay là do ta to gan lớn mật, dùng kế mê hoặc người canh giữ nên mới dụ dỗ hắn ta thả ta ra, chuyện này không liên quan tới hắn ta.” Lâm Nhạc Phàm hạ giọng, “Xin thiếu cung chủ làm rõ trắng đen, đừng hỏi tội hắn ta.”
Vân Phi Tinh lẳng lặng nhìn y, “Ngươi mê hoặc hắn ta bằng c1ch nào?”
“Ta…” Lâm Nhạc Phàm há miệng, rồi chợt nở nụ cười méo xệch, “Bằng mị thuật hồ yêu…”
Lâm Nhạc Phàm vừa mới nói xong, Vân Phi Tinh lập tức lao tới chỗ y, ngón tay lạnh lẽo như kìm sắt bóp chặt lấy cằm y, lạnh lùng hỏi, “Mị thuật hồ yêu? Ngươi cũng làm chuyện này với hắn ta sao?”
Trong giọng nói của Vân Phi Tinh như có ý tức tối, hậm hực, tựa như hắn ta đang nghiến răng ken két. Cằm của Lâm Nhạc Phàm bị bóp đau đớn, chắc là trong mắt Vân Phi Tinh, hắn ta mới là người quyết định sự sống còn của y, tất nhiên là hắn ta không thể chấp nhận được sự “phản bội” này.
Để tránh việc Thập Nhất bị vạ lây, Lâm Nhạc Phàm lập tức phủ nhận ngay, “Không!”
“Do ta bày kế lừa gạt hắn ta, hắn ta tưởng lầm ta là ân nhân cứu mạng của mình nên ta mới lợi dụng chuyện này, đe dọa bắt hắn ta thả mình đi!”
Vân Phi Tinh nhìn y với ánh mắt cao ngạo, lạnh lùng nói, “Ngươi nói dối.”
Hắn ta buông Lâm Nhạc Phàm ra, tim Lâm Nhạc Phàm chìm xuống đáy, y vội vàng cúi người, dập đầu sát đất, dùng hết chút danh dự cuối cùng mà nằm rạp xuống trước mặt Vân Phi Tinh.
“Thiếu cung chủ! Đây là lần đầu tiên ta cầu xin ngươi… xin ngài, đây cũng là lần cuối cùng!” Y tỉ tê thê thảm, “Tất cả đều là lỗi của ta, xin ngài đừng trừng phạt Thập Nhất!”
“Vốn dĩ ta đã mơ tưởng muốn chạy ra khỏi Ẩn Tiên Cung, sống lay lắt suốt quãng đời còn lại, không liên quan gì tới hắn ta!” Lâm Nhạc Phàm nghĩ đến hậu quả mà Thập Nhất gặp phải, y liên tục van nài vì hãi hùng khϊếp vía, “Ta biết ngài ghét ta lâu rồi, do ta không biết tự lượng sức mình, vừa ngu đần lại hèn hạ, không thể hiểu được tâm tư của thiếu cung chủ, không nghe theo lời dạy bảo của thiếu cung chủ, tất cả là do ta sai!”
“Nhưng Thập Nhất không làm gì sai cả, thiếu cung chủ, xin ngài, coi như là nể tình…” Lâm Nhạc Phàm khựng lại, cuối cùng vẫn run rẩy nói, “Nể tình chuyện vừa xảy ra, xin ngài đừng giận cá chém thớt, hãy tha cho Thập Nhất, ít nhất là để hắn ta sống sót đi…”
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhạc Phàm quỳ xuống cầu xin Vân Phi Tinh, cũng là lần đầu tiên y gọi Vân Phi Tinh là thiếu cung chủ như những người khác. Vì một người lạ không quan trọng, y coi thân thể của mình là tiền đặt cược để xin Vân Phi Tinh tha thứ. Lâm Nhạc Phàm chỉ cảm thấy bản thân vô cùng ti tiện, sau khi lấy sắc mê hoặc người xong thì lại quỳ xuống bên chân Vân Phi Tinh, cầu xin lòng từ bi thương xót của hắn ta, không khác gì một con chó thấp hèn dơ bẩn.
Lâm Nhạc Phàm lại không nhận ra quai hàm của Vân Phi Tinh đang cắn chặt, càng lúc càng trở nên lạnh lùng, hắn ta siết chặt nắm đấm bên hông, càng lúc càng chặt, thậm chí là máu tươi trong lòng bàn tay trắng trẻo chảy ra ngoài. Máu tươi tích tụ ở ngón tay hắn ta, rồi nhỏ giọt xuống đất.
“Ngươi có tư cách…” Giọng nói của Vân Phi Tinh lạnh lùng tận xương tủy, “Để đưa ra điều kiện với ta sao?”
Bốn chữ “ngươi có tư cách” này như sét bổ ngang đầu, khiến bờ lưng khom cúi của Lâm Nhạc Phàm hoàn toàn chìm trong bùn đất đen ngòm. Cơ thể Lâm Nhạc Phàm cứng đờ, hóa ra đây là cảm giác không có nỗi đau nào lớn hơn cái chết…
Nhưng y vẫn liều lĩnh túm lấy vạt áo của Vân Phi Tinh, mỗi một câu như đâm vào l*иg ngực mình, như kêu gào khàn khàn, “Ta không có, không có tư cách! Ta xin lỗi, ta không có tư cách sóng vai cùng ngài, ta không biết lượng sức mình!”