Rồi y lại chiều chuộng hắn ta như thế, dâng hiến tất cả những gì mình có cho hắn ta, cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn ta dù nó vô lý tới mức nào. Thậm chí là yêu cầu quá đáng như chuyện này, y cũng chịu đựng được…
Ngay khi Vân Phi Tinh dần dần không cần y nữa, lạnh lùng chê ghét, vứt bỏ y, y cũng không hề bất ngờ. Nhưng y chỉ hoang mang không hiểu nổi: tại sao Vân Phi Tinh lại đối xử với mình như thế? Tại sao hắn ta lại hận mình đến vậy?
Dù trong lòng Vân Phi Tinh chỉ có Tịch Mộng Quân, đã chê ghét, vứt bỏ mình từ lâu, nhưng nếu nể tình bọn họ từng thân thiết với nhau trước đây, hắn ta thật sự cần phải đuổi cùng gϊếŧ tuyệt y như thế sao?
Rốt cuộc mình đã làm gì sai mà phải chịu sự đối xử này?
Lâm Nhạc Phàm không hiểu, nhưng nghĩ kĩ lại thì bản thân y không còn sống được bao lâu nữa, nếu không hiểu được thì không cần phải hiểu. Đời người vốn là thế, có rất nhiều chuyện không hiểu được, nhưng rồi Lâm Nhạc Phàm vẫn không thể kìm nén cảm xúc đau lòng…
Lâm Nhạc Phàm lẳng lặng dùng ngón tay khuấy đảo thân thể của mình, cho đến khi cửa vào đã trở nên mềm mại hơn, mở rộng đến mức có thể chứa bốn ngón tay mới coi như xong.
Y rút ngón tay ra, khẽ báo cáo với hắn ta như đã hoàn thành một nhiệm vụ gì đó, “Được rồi…”
Lâm Nhạc Phàm vừa dứt lời, sức nặng quen thuộc đè lên người y, một thứ thô dài nóng rực khác hẳn với dươиɠ ѵậŧ mới chỉ cương được một nửa của y đang từ từ đâm vào miệng huyệt mở rộng. Quần áo trên người Vân Phi Tinh vẫn còn chỉnh tề như trước, chỉ có chỗ kia là lộ ra không khí, dán sát vào thân thể y.
Nhìn hắn ta vẫn lạnh lùng, cao quý, quần áo của hắn ta dán sát vào cơ thể Lâm Nhạc Phàm cũng mang tới cảm giác lạnh lẽo cho y, như thể tất cả nhiệt độ nóng hổi trên người hắn ta đều tập trung vào bộ phận đang ân ái kia.
“A, ưm…” Thứ đó rất lớn, dù Lâm Nhạc Phàm đã làm mềm hoa huyệt đến tận bốn ngón tay mà y vẫn cảm thấy bị căng quá đà, khiến y khó chịu, những gì y cố gắng dạo đầu chỉ giúp hoa huyệt không đổ máu mà thôi.
Lâm Nhạc Phàm chỉ có thể cố gắng thả lỏng thân thể, để thứ thô cứng to lớn kia từ từ cắm vào từng lớp thịt mềm, cắm vào cơ thể mình. Y dựa vào thân gây, khi ôm hờ lấy vai Vân Phi Tinh để mượn lực, y chỉ dám dùng cổ tay chống lên vai hắn ta, vì lúc nãy khi y dùng ngón tay mở rộng hoa huyệt, chất lỏng dính nhớp ở hoa huyệt đã dính lên ngón tay, chảy vào lòng bàn tay y. Y sợ thứ này làm bẩn quần áo sạch của hắn ta.
Dù hai người đang ân ái gần gũi nhưng người trước mắt vẫn như ánh trăng sáng ngời, băng thanh ngọc khiết, không hề dính chút bụi trần. Ngay cả khi làm chuyện này, mảnh vải trắng che mắt cũng không hề nhăn nhúm, sắc trắng tinh khôi thần bí vô tận, không dính bụi bặm gì, như là ngăn chặn tất cả ở ngoài, không có gì lay động được hắn ta.
Khi làm chuyện này, y lại che mặt như người e lệ chưa bao giờ đυ.ng đến việc phòng the, cố gắng giữ sự trong trắng của mình với ai đó, không tiết lộ bất cứ điều gì.
Lâm Nhạc Phàm biết rõ, cuối cùng thì y cũng không thể giơ bàn tay này vuốt ve gò má Vân Phi Tinh. Đầu ngón tay khẽ nhếch lên, không thể vén tấm vải che mặt lạnh lùng xấu hổ ra, nhìn thoáng qua bộ dạng thật của hắn ta.
Thế là y chỉ đành phơi bày thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chật vật và xấu xí của mình giữa núi rừng hoang vắng như thế này. Thân thể y bị gậy thịt lớn kéo căng ra, ngay cả dươиɠ ѵậŧ vừa mới cương lên được một nửa cũng rũ xuống, tại sao y phải làm chuyện này chứ?
Rốt cuộc là khi làm chuyện này sung sướиɠ chỗ nào?
Tại sao những người đó cứ nói là y dùng mị thuật dụ dỗ Vân Phi Tinh? Y không thể song tu với người khác được, chuyện khó chịu như thế này có ích lợi gì chứ?
Rõ ràng là Vân Phi Tinh đã có Tịch Mộng Quân rồi, tại sao hắn ta còn tới tìm mình? Rõ ràng là Vân Phi Tinh ghét mình cùng cực, tại sao còn muốn làm chuyện như thế với mình? Chẳng lẽ đó cũng là một loại tra tấn sao?