Lâm Nhạc Phàm thử cho ngón tay vào hai cánh hoa thịt mềm mại giữa hai chân, nơi đó rất mềm nhưng cũng rất khô khốc.
Dù bọn họ đã làm bao nhiêu lần, y cũng chưa thể quen với chuyện như vậy. Y không biết những người khác làm như thế nào, y chưa từng trải qua kỳ phát tình của thú hoang, cũng không hiểu được khi những người đang chìm đắm trong cơn vui sướиɠ xá© ŧᏂịŧ trên đông cung đồ trông ra sao.
Trong những kinh nghiệm mà y trải qua về chuyện này, lúc mở đầu luôn là một mình y làm chuyện đáng xấu hổ này trước mắt hắn ta.
Ngón tay của Lâm Nhạc Phàm tách hai mép thịt non nớt như đậu hũ ra, cắm vào trong người mình, trong huyệt thịt vừa chật hẹp lại vừa nóng nhưng không hề ướŧ áŧ.
Vân Phi Tinh đứng trước mặt y vẫn lạnh lùng xa cách như trước, chẳng biết đôi mắt sau mảnh vải trắng kia đang “nhìn” cái gì, mà có lẽ là hắn ta chẳng nhìn gì cả. Điều này khiến Lâm Nhạc Phàm bắt đầu thấp thỏm lo âu, nghi ngờ vô căn cứ.
“Thấy” bộ dạng và động tác của y như thế này, Vân Phi Tinh đang suy nghĩ gì chứ?
Bản thân y là một người có vẻ ngoài chẳng mấy xuất chúng, chắc chắn thân thể cũng không đẹp, có lẽ là không thể lọt vào mắt của hắn ta được. Y không thể kìm nén bản thân nhớ đến gương mặt của Tịch Mộng Quân. Da dẻ mịn màng trắng nõn, tay nhẵn nhụi trơn bóng, chỉ cần đảo mắt là gợi lên phong tình vô tận, vệt đỏ ửng ở đuôi mắt khiến chúng sinh điên đảo, quả thật là tao nhã tận cùng.
Mỹ nhân như thế mới là một cặp trời sinh với Vân Phi Tinh.
Không biết khi hắn làm những chuyện này với Vân Phi Tinh thì trông quyến rũ tới mức nào, chắc chắn đó là cảnh cực lạc thế gian mà trong sách thường miêu tả nhỉ?
Mà dáng vẻ thô bỉ, thân thể cứng còng, cùng với sự trúc trắc ngây ngô không hiểu phong tình của mình hoàn toàn khác một trời một vực so với người ta.
Lâm Nhạc Phàm nghĩ như thế, lòng y lại càng căng thẳng, xót xa tủi hổ, dươиɠ ѵậŧ rủ phía trước mềm oặt không hề có chút ý định dựng lên gì, ngón tay chỉ biết chọc vào thân thể một cách máy móc.
Nhưng y càng như thế thì bên trong lại càng co rút thật chặt, tuy có thể chịu đựng được cơn đau đớn như thế nào nhưng bản thân Lâm Nhạc Phàm bắt đầu lo lắng về thân thể “không biết phấn đấu” của mình, thế nên y càng có vẻ chật vật hơn.
May mà cuối cùng Lâm Nhạc Phàm cũng có hiểu biết về thân thể của mình trong màn đạo đầu, hắn dùng ngón cái khẽ ấn lên hai mép thịt, đè lên thịt đế hơi cứng lên ở giữa mép thịt. Hắn không biết đó là thịt đế, chỉ biết nếu mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi đó thì hoa huyệt chật hẹp sẽ tiết ra nhiều chuyện hơn, để bọn họ làm chuyện này không gây đau đớn khó khăn nhiều.
Sau khi Lâm Nhạc Phàm vất vả xoa nắn loạn xạ, đúng là có cảm giác hơi lâng lâng tê dại ở nơi nào đó, khiến dươиɠ ѵậŧ của y dần dần cứng lên, huyệt thịt bao bọc lấy ngón tay cũng ướt dần, không còn bài xích ngón tay như trước.
Lâm Nhạc Phàm từ từ nhét thêm ngón tay vào, “chuẩn bị” như những lần trước đây.
Y là đệ tử ngoại môn nên chỉ có thể ở ngoài Ẩn Tiên Cung, mấy năm gần đây, đa phần những lần Vân Phi Tinh chủ động tới tìm y cũng chỉ vì chuyện này. Mỗi lần Vân Phi Tinh đến, y sẽ tự giác chuẩn bị sẵn sàng trước, làm cho bên trong đủ ướt để có thể chứa vật lớn, sau đó bọn họ mới bắt đầu làm.
Y vẫn nhớ rõ Vân Phi Tinh như trước, dù Vân Phi Tinh đã không còn là đứa bé trong ký ức của y. Hắn ta cũng chẳng thân mật gần gũi với y như lúc còn nhỏ, thay vào đó là một Vân Phi Tinh lạnh lùng xa lạ, cao quý không thể với tới.
Nhưng Lâm Nhạc Phàm vẫn cố hết sức cho hắn ta tất cả những gì y có, cho dù hắn ta muốn làm chuyện như thế, y cũng sẽ thỏa hiệp mà dâng lên thân thể không hề quý giá của mình.
Dù bị người ta mắng là mặt dày trơ trẽn, y cũng nhịn được.
Y coi Vân Phi Tinh là người quan trọng nhất thế giới này, vì được nhìn thấy hắn ta, y mới mặt dày ở lại Ẩn Tiên Cung, chịu mọi sự khinh thường của mọi người như thể y đang cố sống sót.
Y đau xót cho Vân Phi Tinh khi hắn ta phải tu hành vất vả từ khi còn nhỏ, cũng biết rõ ràng sự chênh lệch giữa hai người, sợ làm hắn ta xấu hổ nên không dám hỏi Vân Phi Tinh cái gì.