Thập Nhất bới đất dưới gốc cây hoa quế kia ra, đúng là đã thấy được mấy cái bình sứ được niêm phong cẩn thận, Lâm Nhạc Phàm giấu khá nhiều, thảo nào Y Cách còn nói nếu hắn ta thích thì có thể tự lấy.
Vốn dĩ Thập Nhất chịu trách nhiệm truy bắt, trông giữ Lâm Nhạc Phàm, thế nên hắn ta tới đây để tra xét manh mối cũng là chuyện bình thường, không khiến ai chú ý. Hắn ta lấy những thứ Lâm Nhạc Phàm muốn tới địa lao, Lâm Nhạc Phàm lại mời hắn ta ăn hạt dưa, nâng cốc vui vẻ.
Lâm Nhạc Phàm nói nhiều nhưng cũng thường nghe người khác nói chuyện, cũng rất hứng thú với những gì Thập Nhất biết, làm cho Thập Nhất cũng không nhịn được bắt đầu nói chuyện, dù đã tích cốc từ lâu vẫn không thể nhịn được ăn hạt dưa cùng y, còn uống rượu.
Rượu hoa quế do Lâm Nhạc Phàm ủ có mùi thơm của hoa quế, rượu vào miệng cho người ta mùi vị mát lành tự nhiên, mùi rượu không nồng chút nào, rất phù hợp với cái câu “uống chút nhẹ lòng”.
Rõ ràng phải là cảnh ở tù đau khổ căm hận, thế mà tới lượt Lâm Nhạc Phàm lại biến thành đối rượu hát ca.
Với tu sĩ, bảy ngày chỉ lướt qua trong giây lát, dù Thập Nhất có nhiệm vụ trông coi cũng có thể ngồi bên cạnh tu luyện, chỉ là mấy hôm nay Thập Nhất bị Lâm Nhạc Phàm kéo chân sau.
Đến ngày thứ tư, Thập Nhất vừa lấy rượu về đã nghe được Ẩn Tiên Cung xôn xao, rồi hắn ta thăm dò được lý do rất nhanh. Thập Nhất vừa về đã nhanh nhẹn nói với Lâm Nhạc Phàm, “Thiếu cung chủ về rồi.”
“Nếu hắn ta còn nhớ tình cũ, chắc là sẽ nói thay ngươi.”
Thập Nhất nghiêm túc phân tích cho y, “Tuy chuyện nhập ma là sỉ nhục của Ẩn Tiên Cung nhưng vốn dĩ ngươi chỉ là kẻ chạy chân, tu vi thấp, ở giới tu chân chẳng có bao nhiêu người biết tới ngươi.”
“Nếu thiếu cung chủ cầu xin cho ngươi thì ngươi có thể tránh khỏi tội chết, cùng lắm thì là bị trục xuất khỏi Ẩn Tiên Cung.” Thập Nhất nói, “Nếu hắn ta còn nhớ tình cũ, chắc sẽ tới thăm ngươi nhanh thôi.”
Lâm Nhạc Phàm biết ý tốt của Thập Nhất, nhưng khi y nghe xong, hiếm khi y lại im lặng như vậy. Nhìn y không giống như mừng rỡ bớt sầu, trái lại, y có phần chán chường ủ rũ.
“Nếu chính hắn…” Muốn ta nhập ma thì sao?
“Hả?” Thập Nhất không hiểu y muốn nói cái gì, chỉ cho rằng trước đó hai người có mâu thuẫn nhỏ.
“Không có gì.” Lâm Nhạc Phàm gượng cười, “Vậy thì xin nhận lời hay của ngươi nhé.”
Thập Nhất nói đúng, bọn họ trò chuyện chưa được bao lâu thì có người đi tới địa lao, hắn ta là thủ vệ tạm thời trông coi Lâm Nhạc Phàm nên cảm giác được rất nhanh.
Người này lẳng lặng tới gần, mặc quần áo thuần trắng thường thấy ở Ẩn Tiên Cung, mái tóc đen dài chỉ vấn lên bằng chiếc trâm đen đơn giản, ngoài một thanh trường kiếm bên hông ra thì không còn gì nữa.
Đây là phong cách ăn mặc của rất nhiều đệ tử Ẩn Tiên Cung trước đây, ngay cả Thập Nhất cũng từng mặc như thế.
Nhưng dù quần áo của người này rất bình thường, trông không khác gì Thập Nhất, thì trông đối phương cũng chẳng rập khuôn một màu như các đệ tử khác. Tướng mạo xuất chúng, vóc dáng cao ráo thanh thoát, cao quý oai phong, khí độ tao nhã ung dung, tiên phong đạo cốt.
Điều khiến người này khác biệt với người bình thường là hắn ta đeo một mảnh vải trắng che mắt, chỉ lộ ra đôi môi xinh đẹp và chiếc cằm nhã nhặn.
Trong Ẩn Tiên Cung, không ai không biết, không ai không hiểu thiếu cung chủ Vân Phi Tinh nhìn đời bằng tâm, cảnh do tâm sinh ra. Có lẽ là vì hắn ta tu hành theo cách không phạm hồng trần như thế, nên Vân Phi Tinh như một vầng trăng sáng, trong sạch thanh khiết.