“Trong lòng ta buồn bực, ngươi có rảnh lại tán gẫu với ta, vừa hay chúng ta có thể trò chuyện.”
Y nhìn Thập Nhất với đôi mắt hổ phách sâu thẳm kia, như sợ Thập Nhất từ chối, trong đôi mắt kia còn chứa ý khẩn cầu vô tội.
Thập Nhất lập tức gật đầu ngơ ngác, thấy hai mắt Lâm Nhạc Phàm sáng lên, cái đuôi đỏ thẫm rực rỡ nhẹ nhàng đung đưa như mừng rỡ, y lập tức mỉm cười vui sướиɠ, khiến nhà tù tăm tối như sáng bừng lên.
Rõ ràng là một người trông cũng rất bình thường, cũng chỉ có thể coi là một chàng trai tuấn tú ưa nhìn ở giới tu chân mà thôi, hành vi cử chỉ chẳng hề đáng yêu mềm mỏng, mà hào phóng dứt khoát. Thêm cả, dù có tai và đuôi hồ ly nhưng trông y chẳng hề quyến rũ ma mị gì cả, trái lại trông có phần ngây thơ ngốc nghếch.
Nhưng Thập nhất vẫn không nhịn được mà hỏi, “Ngươi thật sự không biết mị thuật à? Không lấy mị thuật dụ dỗ thiếu cung chủ sao?”
“Còn lâu!” Lâm Nhạc Phàm khăng khăng phủ nhận, “Ngươi cũng nói là tu vi của ta thấp rồi, Phi Tinh… sao thiếu cung chủ có thể trúng mị thuật của ta được, huống chi ta còn không biết dùng thế nào!”
Cũng đúng.
“Thập Nhất, sao ngươi vừa mở miệng là lại nói nhiều như vậy?" Lâm Nhạc Phàm tự nhiên nói, “Chắc là lão Thất lão Bát lão Cửu ở cùng ngươi không thích nói chuyện với ngươi nhỉ?”
“…” Thập Nhất mím môi, gượng gạo đáp, “Liên quan gì tới ngươi.”
“Ây, thế thì là do bọn họ không biết tán gẫu.” Lâm Nhạc Phàm đắc ý nói, “Ngươi gặp ta có thể nói là kỳ phùng địch thủ, hôm nay ta sẽ cạy cái miệng hến của ngươi ra!”
Thập Nhất, “…”
Có lẽ Thập Nhất cũng không ngờ hồ ly tinh lại như thế, hắn ta có cảm giác hình như Lâm Nhạc Phàm đã dùng một loại mị thuật mới.
Chỉ mới một buổi chiều mà Thập Nhất và Lâm Nhạc Phàm đã thân quen với nhau, khi Thập Nhất bước ra khỏi địa lao, hắn ta vẫn còn ngơ ngác.
Tính cách của Thập Nhất hơi lạnh lùng, không nói nhiều, chỉ nói thẳng, tu vi không đủ cao để người ta coi trọng, thường ngày rất ít ai chủ động bắt chuyện với hắn ta.
Những gì Thập Nhất đã nói trong chiều nay nhiều hơn số lần hắn ta nói chuyện trong nhiều năm, hắn ta cũng chưa từng kết thân với một người… có thể coi là bạn?
Đây là hồ yêu dụ dỗ thiếu cung chủ đó sao? Kinh khủng đến thế.
Vì không có lão Ngũ thay ca nên chỉ có một mình hắn ta trông coi Lâm Nhạc Phàm, không có ai thay thế, sư phụ lại đang vội vàng điều tra hung thủ nên không rảnh sắp xếp cho bọn họ nhiệm vụ tu luyện cùng những việc khác, thế nên hắn ta gần như ở địa lao suốt ngày suốt đêm.
Bây giờ Thập Nhất ra ngoài là vì Lâm Nhạc Phàm thật sự không nhịn được, bảo là nói chuyện phiếm không có hạt dưa ăn thì nhạt nhẽo quá, làm nũng, giả vờ đáng thương để hắn ta ra ngoài mu chút hạt dưa về ăn. Lâm Nhạc Phàm còn lén lút nói cho Thập Nhất biết, trong sân nhà mình, ở cây hoa quế thứ ba bên trái có một bình rượu hoa quế do chính tay y ủ, bảo Thập Nhất đem đến đây cho mình.
Nói là muốn uống vài ngụm trước khi chết.
Vốn dĩ Lâm Nhạc Phàm là ân nhân cứu mạng của Thập Nhất, hiện giờ bọn họ còn là bạn, Thập Nhất cũng chẳng từ chối. Thập Nhất đi tới Vĩnh Vọng Thành bên cạnh Ẩn Tiên Cung, đến cửa hàng đồ ăn vặt mà Lâm Nhạc Phàm nhắc, rồi tới sân nhà y.
Sau khi Lâm Nhạc Phàm bị truy bắt, căn nhà kia bị lục tung hết lên, nhưng ngoài sân thì không bị đào bới kinh khủng đến thế, chắc là bọn họ chỉ dùng thuật pháp tra xét dưới lòng đất xong thì mặc kệ. Có lẽ bản thân Lâm Nhạc Phàm cũng biết điều đó nên chỉ đòi rượu mà thôi.