“Sư phụ chỉ phái ta với gã tới đây, không còn ai đến nữa đâu.” Thập Nhất giải thích, “Đêm qua lão Ngũ bị ai đó đánh trọng thương, tu vi bị phế hơn một nửa, hai mắt bị móc, bị cắt lưỡi, tay phải còn bị chém đứt, bàn tay đó bị ném vào đàn thú dữ. Hiện giờ sư phụ và mọi người đang vội vã tìm ra hung thủ.”
Lâm Nhạc Phàm hoảng hốt, y kinh ngạc trợn mắt, khó mà tưởng tượng được tên lão Ngũ còn vênh váo hôm qua – nay đã là kẻ tàn tật. Dù hôm qua y bị lão Ngu sỉ nhục ức hϊếp như thế, y cũng chưa từng muốn lão Ngũ phải chịu kết cục như thế. Lâm Nhạc Phàm há miệng, tạm thời không biết phải nói gì.
“Xưa nay lão Ngũ là người thích bỏ đá xuống giếng, gây thù hận với rất nhiều người, chắc là đã đắc tội ai đó mà gã không nên đắc tội rồi.” Thập Nhất không hề bất ngờ trước chuyện này, hắn ta bình thản giải thích trong sự lạnh lùng thờ ơ, suy cho cùng thì con đường tu đạo vốn rất gian nan và nguy hiểm.
“Vậy sao…” Lòng Lâm Nhạc Phàm vẫn còn hơi sợ, có người dám trả thù ở Ẩn Tiên Cung như thế, còn trả thù bằng thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.
Dù những đệ tử như lão Ngũ và Thập Nhất làm việc trong cung nhưng suy cho cùng thì vẫn là đệ tử nội môn, bàn về tu vi, bọn họ chẳng phải mèo ba chân để mặc ai muốn đánh muốn gϊếŧ gì cũng được.
“Vết thương của gã như thế, gã còn có thể…”
“Khả năng cao là không.” Thập Nhất lắc đầu, “Đúng là Ẩn Tiên Cung có nhiều thuốc quý có tác dụng tốt, nhưng gã bị thương nghiêm trọng như thế, có lẽ sư phụ cũng sẽ không nỡ bỏ ra nhiều thứ cứu chữa cho đệ tử như bọn ta đâu.”
“Vậy ư…” Lâm Nhạc Phàm hơi thổn thức nhưng đó cũng chẳng phải chuyện mà y có thể xen vào, y bèn hỏi tiếp, “Ngươi không sợ ta sao? Ai cũng nói là ta nhập ma.”
Thập Nhất nhìn y, “Với tu vi của ngươi, nhập ma cũng chả có gì đáng sợ.”
“Ta yếu đến thế ư…” Lâm Nhạc Phàm bị đả kích.
Nhưng yu cũng biết ở môn phái thanh tu như Ẩn Tiên Cung, bọn họ kiêng dè nhất là chuyện nhập ma, thế nên dù là yêu hồ có tu vi thấp kém như y thì bọn họ cũng l*иg lộn lên. Hiếm khi có đệ tử nào không dè chừng y như Thập Nhất.
“Tu vi của chính mình mà ngươi cũng không biết à?” Quả thật, Thập Nhất nói chuyện rất chói tai, chỉ là Lâm Nhạc Phàm lại cảm thấy Thập Nhất thật lòng như thế, y an tâm hơn, y hỏi ngược lại, “Vậy bây giờ tu vi của các ngươi là gì rồi?”
“Chẳng phải ngươi đi theo thiếu cung chủ tới đây hả?” Thập Nhất nói, “Ngươi phải biết rõ về Ẩn Tiên Cung hơn ta mới đúng chứ?”
“Ta chưa từng vào nội môn, năm đó trưởng lão trong cung nói ta không có thiên phú, không ai muốn nhận ta làm đồ đệ cả.” Khi nhắc tới những chuyện này, Lâm Nhạc Phàm lơ đãng lắm, “Đa phần những đệ tử ngoại môn cũng không rõ, chỉ có vài lời đồn, đây là lần đầu tiên ta vào đây đấy.”
“Ngươi còn đắc ý nữa à?”
“Đâu có!” Lâm Nhạc Phàm cười trêu, “Hiếm khi có cơ hội này, ta tò mò thôi.”
“Ngươi có biết tình hình hiện giờ của mình là gì không?” Dù ở chỗ như thế này mà Lâm Nhạc Phàm vẫn như trước, Thập Nhất thật sự kinh ngạc không biết rốt cuộc con yêu hồ này ngốc nghếch hay là thần kinh thô, nghĩ thoáng hơn người khác.
“Ta biết chứ.” Lâm Nhạc Phàm cười khổ nói, “Nhưng suy cho cùng thì ta cũng không thể ngồi đây khóc suốt bảy ngày bảy đêm nhỉ?”