Núi trăng không hiểu lòng người, gió xua nước chảy, hoa rơi la đà…
Tâm lạnh, vô tình, thanh tao thoát tục mà lạnh lùng.
Tất cả những ồn ào xôn xao đều biến mất khi Vân Phi Tinh bước tới, Thập Nhất cũng thế, hắn ta đứng thẳng, cụp mắt không nói gì.
Rõ ràng là hai người đều mặc quần áo như nhau nhưng lại khác nhau một trời một vực, so sánh từ đầu đến chân – dù là khí độ, vóc dáng, thần vận hay là cấp bậc, cả hai khác biệt rất lớn, hoàn toàn không thể so sánh được.
“Lùi ra.” Giọng nói của Vân Phi Tinh vẫn lạnh lùng như trước, không khác gì suối lạnh trong núi, xuyên thủng lòng người, còn để lại cảm giác mát lạnh. Thập Nhất không dám nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi đi.
Vân Phi Tinh nhìn Lâm Nhạc Phàm qua kết giới, mặc dù mảnh vải trắng đã che mặt Vân Phi Tinh đi nhưng Lâm Nhạc Phàm vẫn biết hắn ta đang “nhìn” mình. Lâm Nhạc Phàm không biết nên đối mặt với hắn ta như thế nào, bèn gượng cười yếu ớt.
Vân Phi Tinh không chủ động nói chuyện, bầu không khí im lặng một lúc lâu, Lâm Nhạc Phàm đành miễn cưỡng chủ động chào hỏi hắn ta, “Ngươi về rồi Phi Tinh.”
Vân Phi Tinh gật đầu.
Trước khi Vân Phi Tinh đi, chuyện kia đã xảy ra giữa hai người bọn họ, dù là người có tính cách hoạt bát lạc quan như Lâm Nhạc Phàm cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Y rất ấm ức, Vân Phi Tinh không có gì muốn hỏi y sao? Hắn ta không quan tâm tại sao y lại ở đây ư? Chắc không phải hắn ta đã biết chuyện gì đã…
Lâm Nhạc Phàm hít sâu một hơi, không đúng, mình không nên nghĩ về Phi Tinh như thế.
Phải hỏi hắn ta trước thì mới biết được.
“Phi Tinh.” Lâm Nhạc Phàm cố gắng nhếch môi mỉm cười, ra vẻ thoải mái, “Ngươi tới đây thăm ta hả?”
Y không chờ hắn ta đáp lời đã cười bổ sung, “Nếu ngươi không muốn nói chuyện với ta thì chỉ cần trả lời “ừ” hoặc “không” đi.”
“Ừ.”
Đúng là Vân Phi Tinh chẳng muốn nói chuyện với mình chút nào, bản thân mình đầy dơ bẩn gièm pha, giờ đã nhập vào ma đạo mà người người chỉ trích. Người ngoài tránh né còn không kịp, Vân Phi Tinh còn là thiếu cung chủ của Ẩn Tiên Cung, càng không nên qua lại với mình.
Thiếu cung chủ Ẩn Tiên Cung mặc áo trắng xuất trần, cao quý như tuyết liên trên núi, còn bản thân y lại như giọt nước bùn bẩn thỉu nhơ nhớp dính lên đóa tuyết liên trắng nõn không tỳ vết kia, ngay cả chính bản thân y còn thấy hổ thẹn.
Lâm Nhạc Phàm tự biết xấu hổ nên lùi về sau như thể sợ làm bẩn tiên tử trước mặt. Dù y đã chuẩn bị từ trước, nhưng tim vẫn co thắt đau đớn, y cố nén dũng cảm rồi hỏi, “Phi Tinh, ngươi tới đây đưa ta ra ngoài đúng không?”
“…Không.”
Đáp án khẳng định của Vân Phi Tinh khiến Lâm Nhạc Phàm khẽ run lên, nghĩ tới kết cục sau này của mình, Lâm Nhạc Phàm không nhịn được mà hỏi, “Vậy ta sẽ chết hả?”
“…”
Có lẽ sự im lặng của Vân Phi Tinh chính là sự khoan dung lớn nhất với Lâm Nhạc Phàm, Lâm Nhạc Phàm không nói nên lời. Y không tài nào ngờ được Vân Phi Tinh lại trơ mắt nhìn mình chết, thậm chí còn muốn đẩy mình vào chỗ chết?
Trái tim y như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, càng lúc càng siết chặt, cho đến khi bị bóp đau đến nỗi tan nát thành những mảnh nhỏ máu me nhầy nhụa. Những câu nói của Dung Tiêm Ảnh hiện lên trong đầu y, biết rõ là thuốc độc nhưng y vẫn cố tình nói:
“Chắc không phải ngươi đã biết chuyện Dung Tiêm Ảnh hạ độc ta rồi chứ?”