“Hiểu Tuệ, biết tôi bắt được gì trên núi không?” Lâm Chí Quốc thần bí hỏi.
“Gì đấy?” Lâm Hiểu Tuệ liếc anh ta.
Lâm Chí Quốc liền nịnh hót nói: “Một tổ thỏ nhé! Tiếc là để sổng một con to rồi. Ban ngày tôi sợ bị người khác thấy, tới khuya chúng ta hẵng xách về, đợi làm thịt nhắm rượu. Tôi chừa da cho cô làm đôi giày, mang vào là ấm lắm.”
Ối trời, mặt trời mọc từ hướng tây á?
“Sao không để lại cho Lý Quyên ấy? Đồ của anh tôi hưởng không nổi đâu.” Đồ của Lâm Chí Quốc không tiện lấy, cô cũng không thèm.
Lâm Chí Quốc biết mấy hôm trước đã đắc tội cô em gái này rồi, anh ta sợ sau này cô không chịu nhìn mặt mình nữa nên bèn nghĩ cách làm lành: “Xem cô nói kìa, hai tấm da thỏ thôi, đợi sau này lại làm cho Quyên Tử là được.”
Cô đã sắp rời nhà đi lấy chồng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên bèn không tranh luận với anh ta nữa, dù sao cô cũng không cần.
Có thịt thỏ, lại xào ba món ăn, nấu bát súp trứng, bữa cơm này cũng không tính là khó coi.
“Chí Quốc, đi gọi ông nội và bác cả qua ăn cơm!” Lúc xem mắt giấu không sao, nhưng giờ đằng trai đã đến nhà thăm, nếu giấu nữa thì đúng là nói không xuôi được. Lâm Tân Sinh suy nghĩ một chốc, lại nói: “Thôi con đừng đi, để ba tự đi kêu họ.”
Chừng mười phút sau, ông nội Lâm và bác cả Lâm đã tới, còn mang theo một chai rượu và một đĩa đậu phộng. Ánh mắt ông nội Lâm nhìn Lâm Hiểu Tuệ mang theo vẻ vui mừng.
Bác cả Lâm thì cười ha ha nói: “Tiền đồ của Hiểu Tuệ thế mà tới thành phố rồi! Sau này phải giúp anh chị em trong nhà tìm đường nhá!”
Lâm Hiểu Tuệ vừa nghe đã ngầm hiểu, ‘anh chị em’ này chắc chắn bao gồm cả anh họ chị họ, nhất là chị họ. Người này lớn hơn cô một tuổi, đúng là tuổi mối mai. Nếu có thể, đương nhiên bác cả cũng muốn gả con gái mình vào thành phố. Gì chứ thông gia nhà chú thì sao thân bằng con rể được.
Lý Xuân Lan ở bên cạnh cười chen vào: “Một con bé như nó thì biết gì! Nó có thể tự sống tốt đã quý hóa lắm rồi, chứ nhà nào dám trông mong vào nó.”
Lý Xuân Lan gả cho Lâm Tân Sinh chưa được bao lâu đã bị ông nội Lâm cho ra ở riêng. Sức khỏe Lâm Chí Quốc không tốt, thường xuyên bệnh tật uống thuốc, còn phải ăn chút đồ bổ, nếu không sẽ dễ sinh bệnh. Lâm Tân Sinh thì thường bị đau đầu, tiền thuốc giảm đau một tháng phải tốn năm tệ, cho nên nhà bọn họ mỗi năm đều thiếu nợ. Chú của chị dâu cả Lâm mỗi năm đều có suất làm công nhân thời vụ. Lý Xuân Lan đi xin chị dâu cả giúp, xin chia cho nhà mình một suất, dù hai năm được một tháng thì cũng giảm bớt được áp lực trong nhà, nhưng có lần nào bà ta chịu giúp đâu! Thế mà giờ còn muốn Hiểu Tuệ nhà này giúp Chí Hồng à? Mơ đi!
Ông nội Lâm thấy thế, bèn nói với Lâm Hiểu Tuệ: “Hiểu Tuệ này, một bút viết không được hai chữ Lâm. Anh họ chị họ cháu cũng là máu mủ ruột rà với cháu, nếu giúp được thì vẫn nên giúp một chút!”
“Ba, sao cả ba cũng nói vậy rồi? Đối tượng của Hiểu Tuệ chỉ là một công nhân bình thường thôi, có thể giúp được gì chứ?” Lâm Tân Sinh cười đổi chủ đề: “Con nghe nói anh cả muốn tranh cử kế toán khóa này. Anh cả là học sinh trung học, có thể viết chữ đẹp, chắc chắn không thành vấn đề.”