Thập Niên 60: Gả Vào Đại Tạp Viện

Chương 41: Gặp Nhà Vợ Tương Lai

“Không có, không có. Lâm Hải Hòa cũng biết chữ, huống hồ con rể ông ta là nhân viên chiếu phim, nghe nói có quan hệ rất tốt với bí thư, anh sợ tranh không lại ông ta.” Bác cả Lâm vừa nói, vừa nhìn Lâm Hiểu Tuệ. Ông ta đang muốn nói gì đó, lại nghe ngoài cửa có người gọi tên Lâm Hiểu Tuệ.

Lâm Tân Sinh nhân đó ngừng câu chuyện của bác cả Lâm. Nhà chúng tôi còn không được thơm lây, một bác cả khác chi như anh cũng muốn hưởng lợi á? Mơ đẹp nhỉ?

Lâm Hiểu Tuệ thấy Lâm Chí Dũng đã trở về, lại thấy cậu ấy gật đầu với mình thì trong lòng mới thở phào một hơi. Sau đó cô đã thấy Trần Nham đứng ngoài cửa, khóe miệng liền không khỏi nhếch lên.

“Ông nội, ba, mẹ, bác cả, đây là Trần Nham.”

Trừ Lâm Chí Dũng và Lâm Hiểu Tuệ, tất cả những người khác khi nhìn thấy Trần Nham đều đồng loạt sững người. Vì Lâm Hiểu Tuệ chỉ nói gia cảnh và công việc của Trần Nham chứ không nói đến diện mạo của anh, nên tất cả mọi người đều mặc định mặc mũi Trần Nham cũng ngang ngang Vương Đại Lực, thậm chí còn xấu hơn, nếu không sao lại chịu cưới con gái nông thôn chứ? Họ đã chuẩn bị tâm lý thế, mà lại thấy Trần Nham hóa ra là một tên nhóc đẹp trai anh tuấn thế này, không ngây người mới lạ.

“Cậu... cậu là đối tượng của Hiểu Tuệ nhà tôi á?” Lý Xuân Lan khó tin hỏi.

“Chào thím, con tên Trần Nham, là đối tượng của Hiểu Tuệ.”

Trời còn chưa sáng, Trần Nham đã thức dậy. Hôm nay anh phải chào hỏi ba mẹ vợ tương lai, nên anh phải thức sớm để chuẩn bị đồ.

“Mẹ, con đi mua thịt. Sao nay mẹ dậy sớm thế?” Trần Nham mở cửa phòng thì thấy mẹ Trần đang nấu cơm.

“Mẹ không ngủ được” Mẹ Trần đưa giỏ xách cho anh rồi nói: “Con nhanh đi xếp hàng đi, không thôi một lát chỉ còn xương.”

Trời nóng nực đi mua sớm quá không tốt, Trần Nham tự thấy mình đã đi sớm, không ngờ khi tới đã có vài người chờ ở đó.

Dứt khoát yêu cầu phiếu mua thịt, trừ khi có chuyện, bình thường một lần đều mua gần nửa cân. Cho nên đến lượt Trần Nham, anh có thể chọn loại thịt, vì thế anh mua hơn năm cân thịt ba chỉ. Người ở gần cuối có chút tức giận, như vậy cũng không có cách nào, ai kêu họ tới trễ.

Anh thấy bên trên có cá, cái này không cần phiếu. Vì thế anh quyết định mua một con, rất lâu chưa ăn món mặn, mua cho mẹ và hai em gái bồi bổ.

Anh đi tới hợp tác xã cung tiêu để mua một bánh bông lan trứng mới ra lò, giá một ổ sáu đồng và không cần phiếu. Trần Nham mua tám ổ bánh, ngoài ra còn mua thuốc lá và rượu, phần quà này ở trong thành phố cũng coi là hậu hĩnh.

“Cái này mua cho nhà Hiểu Tuệ, còn chúng ta ăn cá thôi.” Nghĩ đến gần đây khẩu vị của tiểu U không tốt, tiểu Lam cũng gầy xuống, mẹ Trần nói tiếp: “Năm cân thịt, hai cân đường đỏ, hai chai rượu, một gói thuốc lá và bánh bông lan trứng cũng đã ổn rồi. Nếu ba mẹ của Hiểu Tuệ hỏi về sính lễ đám hỏi, chỉ cần không quá phận thì con cứ đáp ứng. Nếu nhà chúng ta không có đủ, thì mẹ sẽ đi vay mượn. Con hiếm lắm mới gặp được người mình thích, chớ vì chuyện này mà từ bỏ.” Mẹ Trần xoa đầu Trần Nham, chớp mắt con trai cũng sắp kết hôn, thời gian trôi qua thật nhanh.

Trần Nham gật đầu: “Con đã hiểu rõ.”

Nhà bọn họ cũng không nghèo như người khác nghĩ, không đến mức không tổ chức đám cưới nổi. Nhìn hình dáng của Hiểu Tuệ và em trai của cô ấy, ba mẹ của cô hẳn là người dễ nói chuyện.