Thập Niên 60: Gả Vào Đại Tạp Viện

Chương 39: Đến Nhà Thăm

“Con không đồng ý. Con còn không có đồ thay, sao phải cho chị họ chứ?” Lâm Tuệ Tuệ không vui. Cô ấy sớm đã xem bộ đồ trên người Lâm Hiểu Tuệ thành của mình.

Lý Xuân Lan ra vẻ muốn đánh Lâm Tuệ Tuệ, kết quả lại bị Lâm Tân Sinh mới bước vào lườm một cái. Sau đó ông ta nói thẳng, quần áo nếu Hiểu Tuệ muốn mang đi thì mang đi, nếu không muốn mang đi thì cho Tuệ Tuệ, dù sao cũng không có con gái của cậu út. Trong nhà cũng không phải giàu có gì, làm gì có của dư đi tặng người?

Bộ đồ này thì chắc chắn Lâm Hiểu Tuệ không cần, vì cô đoán Trần Nham ắt sẽ chuẩn bị vải đẹp.

Oái! Quên nói với anh ấy là mấy thứ này không thể tặng nhà họ Lâm được, một khi vào cửa nhà họ Lâm thì chỉ có lợi cho Lâm Chí Quốc thôi. Rượu cũng không cần bày. Với điều kiện của nhà họ Trần, nếu bày rượu chắc chắn phải vay tiền, sau cùng quay qua quay lại, người trả nợ vẫn là cô.

Không được, mấy vụ thượng đội hạ đạp này, Lâm Tân Sinh và Lý Xuân Lan đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, mà Trần Nham lại quá hào phóng, còn dễ nói chuyện. Sau này nhỡ cứ năm thì mười họa lại đến tìm, ai mà chịu cho nổi!

Đến Bắc Thành thì phải cần thư giới thiệu, hôm nay không kịp rồi, mà nay cũng không biết Lý Hướng Đông có tới không nữa? Lâm Hiểu Tuệ đã đi ngang nhà Lâm Tú Chi hai lần, nhưng không thấy xe đạp của Lý Hướng Đông, vậy gửi thư cũng không được rồi, xem ra chỉ có thể kêu Lâm Chí Dũng đi chặn người lần nữa thôi.

“Cái gì, lại muốn em đi chặn người á?” Lâm Chí Dũng cảm thấy Lâm Hiểu Tuệ giống như đã biến thành người khác vậy, chủ ý mỗi ngày đều rất lớn.

Lâm Hiểu Tuệ nhìn trái ngó phải một lúc, sau đó kéo cậu ấy đến một chỗ không có người, nói: “Tính ba mẹ thế nào không phải cậu không biết. Cho dù của ít của nhiều, nếu đã vào tay họ rồi thì làm gì có phần cho chị nữa. Tình cảnh nhà Trần Nham cậu cũng biết đó, chắc chắc đều vay tiền mua, quay qua quay lại vẫn là chị trả. Cậu cũng không muốn chị vừa kết hôn đã phải ăn trấu nuốt rau mà trả nợ đúng không? Ngoài ra cũng phải nói với Trần Nham, bảo anh ấy không thể tỏ ra quá dễ nói chuyện. Anh ấy càng dễ nói chuyện, ba mẹ càng được đà lấn tới.”

Lâm Chí Dũng trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói: “Em hiểu ý của chị, sáng mai em sẽ ra ngoài thôn canh. Nhưng mà Hiểu Tuệ, ba mẹ dù sao cũng... sinh chị, nuôi chị.”

Tuy Lâm Hiểu Tuệ kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng dù sao cũng không phải nguyên chủ. Nói năng hành động đều rất lý trí. Mà Lâm Chí Dũng thì khác, dù cậu ấy không quen thấy ba mẹ thiên vị, nhưng dẫu sao cũng là ba mẹ ruột, thấy chị gái sinh đôi tính toán như thế, trong lòng cậu ấy cũng không khỏi khó chịu.

“Chị biết, việc nên hiếu thuận chị chắc chắn sẽ hiếu thuận, nhưng hiếu thuận không có nghĩa là ngu hiếu, chị cũng không thể vì ba mẹ muốn bán mình mà còn cười ha ha giúp họ đếm tiền được. Chị là người, chị có suy nghĩ. Cậu... tóm lại chị không cho là mình sai.” Sở dĩ sau này Lâm Hiểu Tuệ chịu bỏ tiền dưỡng lão là vì cân nhắc việc hai vợ chồng kia đã sinh ra và nuôi nấng nguyên chủ.

“Em không có ý đó, ba mẹ... haizz, chị thế này em cũng không trách.” Lâm Chí Dũng khẽ thở dài.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Lý Xuân Lan đã phát động cả nhà làm tổng vệ sinh, ngay cả Lâm Chí Quốc cũng không thoát. Theo như lời bà ta nói, làm thế là vì không để người thành phố xem thường.