"Tìm thời điểm đi, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ anh."
Tô Ninh vẫn đồng ý với đề nghị tổ đội của Kỷ Lâm Uyên.
"Vậy tiếp tục hợp tác vui vẻ nhé?"
Kỷ Lâm Uyên cong môi, đưa tay lần nữa với Tô Ninh.
Lựa chọn nhìn chằm chằm tay Kỷ Lâm Uyên đưa ra hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn bắt tay.
"Kỷ Tam Gia, bây giờ nói chuyện phiếm xong, xin hỏi anh có thể đi ra ngoài chưa? Tôi muốn nghỉ ngơi."
Tô Ninh chỉ nắm hai giây vội rút tay mình về, mở miệng đuổi khách với Kỷ Lâm Uyên.
Dường như Kỷ Lâm Uyên không nghe thấy, anh không chú ý đến Tô Ninh, không biết xấu hổ đi vào phòng tắm của Tô Ninh.
"Kỷ Lâm Uyên! Anh làm gì thế?"
Tô Ninh không hiểu anh muốn làm gì nên lên tiếng gọi anh lại.
"A Ninh, trên người anh cũng rất khó chịu, cho anh mượn phòng tắm để tắm một chút."
Kỷ Lâm Uyên vừa trả lời vừa cởi bỏ áo sơ mi vô cùng bẩn thỉu trước mặtTô Ninh.
Trong chớp mắt, Tô Ninh đã nhìn thấy cơ bắp rắn chắc và đẹp mắt ở phía sau lưng Kỷ Lâm Uyên, theo đường cong nhìn xuống, mặc dù eo mảnh nhưng lại rất mạnh.
Không thể không thừa nhận, nhịp tim Tô Ninh đập rất nhanh, mặt và lỗ tai của cô dần đỏ ửng lên.
Đáng tiếc Kỷ Lâm Uyên đã đi vào phòng tắm, không thì chắc chắn anh có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô.
Tô Ninh thay đổi váy ngủ nửa nằm trên giường, vẫn chưa ngủ.
Chủ yếu là tiếng nước chảy trong phòng tắm khiến cô thấp thỏm không yên, nhiều lần cô không nhịn được nhìn về phía phòng tắm vài lần.
Nhưng chỉ một lúc, cô mất tự nhiên nhắm mắt lại, kìm nén động tĩnh trong lòng.
Ngay lúc Tô Ninh đang ngăn chặn rung động trong lòng, cửa phòng tắm bị mở ra nhìn.
Tô Ninh vô thức ngẩng đầu nhìn về bên kia, lại đột nhiên đối mặt với đôi mắt sắc bén đọng hơi nước của Kỷ Lâm Uyên.
Lúc này anh chỉ mặc quần dài màu đen, nửa người trên không mặc gì cả.
Cơ bụng tám múi màu lúa mì và đường nhân ngư cứ như thế đập vào mắt của Tô Ninh.
Cô nhìn theo đường nhân ngư xuống dưới, đầu tiên nhìn eo Kỷ Lâm Uyên mấy giây, sau đó tiếp tục nhìn xuống dưới...
Khi thấy nửa gân xanh trần trụi trên dây lưng, đột nhiên Tô Ninh nghĩ đến điều gì đó, cô cảm giác mũi của mình có một dòng nước ấm xẹt qua.
Kỷ Lâm Uyên thấy thế, ánh mắt hiện lên vẻ mê hoặc nhìn chằm chằm Tô Ninh ở trên giường.
"Xem ra a Ninh rất hài lòng về dáng người của anh, nhìn xem, em chảy máu mũi rồi kìa."
Kỷ Lâm Uyên vừa nói vừa bước chân trần đến gần Tô Ninh.
Tô Ninh nhanh chóng nhảy xuống giường, tiện tay lấy khăn tay trên tủ đầu giường che mũi của mình.
"Kỷ Lâm Uyên, anh mặc quần áo vào cho tôi, đừng giống như con hồ ly động tình."
Tô Ninh vô cùng hối hận khi để tên khốn này đưa cô về nhà, đuổi không đi thì thôi lại còn quyến rũ cô, đúng là mặt dày đến cực điểm.
Mặc dù cô định kiếp này sẽ tìm một người đàn ông làm bạn với cô và Đại Bạch, nhưng chủ yếu là để giải quyết nhu cầu sinh lý của cô.
Cô không thể phủ nhận ở góc độ nào Kỷ Lâm Uyên cũng thích hợp là bạn tình tốt nhất của cô.
Nhưng chỉ có một điều, Kỷ Lâm Uyên không phải một mình, phía sau anh còn có thuộc hạ và đàn em cùng anh vào sinh ra tử.
Cô có thể hiểu được lý do kiếp này Kỷ Lâm Uyên sẽ không lựa chọn từ bỏ bọn họ.
Nhưng kiếp này cô không muốn dính líu với bất kỳ đội ngũ nào, so với tình đồng đội giả vờ lung lay sụp đổ khi tận thế đến, cô thà rằng tự mình đấu tranh.
Đây cũng là lo lắng duy nhất của cô đối với Kỷ Lâm Uyên, từ nhỏ đến lớn cô đã thích một mình. Cho dù ở kiếp trước vì tận thế đến, cô bất đắc dĩ gia nhập vào đoàn đội khác.
Nhưng gia nhập vào đó, vào sinh ra tử còn không sánh bằng một chiếc bánh bao.
Cho nên tạm thời chỉ Tô Ninh chỉ muốn giữ quan hệ hợp tác với Kỷ Lâm Uyên là đủ.
Còn những chuyện khác, cô muốn xem biểu hiện sau này của Kỷ Lâm Uyên hẳn nói.
"A Ninh, ví von của em không đúng, anh không phải hồ ly, anh chỉ muốn làm sói quấn lấy em..."
Đôi mắt của Kỷ Lâm Uyên sâu thẳm giống như chó sói nhìn chằm chằm Tô Ninh.
Không hề cảm thấy mình có gì không ổn.
Tô Ninh nghe vậy, khóe mắt co rụt lại. Cô rất nghi ngờ, có lẽ Kỷ Lâm Uyên không phải trùng sinh mà là bị đoạt xác rồi?
Tô Ninh hoài nghi như thế cũng đột nhiên đến gần Kỷ Lâm Uyên, đưa tay nắm cằm anh kéo mặt anh lại gần mình.
"Kỷ Lâm Uyên, anh vẫn là Kỷ Lâm Uyên nói năng nghiêm túc, người sống chớ tới gần à? Có phải anh bị cướp xác ròi không!"
Kỷ Lâm Uyên khẽ giật mình, không ngờ Tô Ninh lại cho rằng anh bị cướp xác, nhưng bỗng nhiên anh nhớ ra gì đó cũng đưa tay ra ôm eo nhỏ của Tô Ninh, cười như không cười đối đầu với ánh mắt mang theo vẻ chất vấn và khó hiêu của cô.
"Cho dù anh bị cướp xác thì mục tiêu của anh cũng sẽ là em."
Tô Ninh: "..."