Tích Trữ Trong Mạt Thế: Cách Thức Sinh Tồn Kiểu "Giả Gà Mờ" Của Sát Thủ Siêu Cấp

Chương 19: Lên phòng khách xuống phòng bếp

Cuối cùng, Kỷ Lâm Uyên bị Tô Ninh cưỡng chế đuổi ra ngoài, cũng đe dọa cảnh cáo anh nếu đêm khuya xông vào phòng của cô thì đừng trách cô dùng súng bắn chết anh.

Kỷ Lâm Uyên đứng trước cửa phòng ngủ của Tô Ninh, hơi chột dạ sờ chóp mũi, liếc nhìn Đại Bạch đang nhìn anh vô cùng cảnh giác. Đột nhiên anh ngồi xổm xuống lấy ra một miếng thịt tươi vừa phải, giống như đang nịnh nọt lung lay trước mặt nó.

Đại Bạch không biết người đàn ông chủ nhân mình mang về muốn làm gì, nhưng khi nhìn thấy đối phương lấy ra một miếng thịt tươi từ giữa không trung, ánh mắt của nó sáng lên, nhưng nó vẫn giữ cảnh giác trừng mắt nhìn Kỷ Lâm Uyên.

"Đại Bạch, có muốn ăn không?"

Đại Bạch nhìn chằm chằm miếng thịt tươi trên tay của Kỷ Lâm Uyên, nhưng nó nhớ lúc chủ nhân huấn luyện có nói không thể tùy tiện ăn đồ người khác cho.

Cho nên mặc dù nó rất thèm nhưng vẫn kiêu ngạo quay đầu đi, tỏ ý mình không cần.

Kỷ Lâm Uyên thấy tình hình này biết nó đã nhận sự huấn luyện chuyên nghiệp của Tô Ninh, chắc là không tiếp nhận thức ăn người khác cho nó.

"Đại Bạch, tao và mày giao dịch với nhau nhé. Nếu sau này có người đàn ông khác muốn tiếp cận chủ nhân của mày, mày giúp tao đuổi người đó đi. Trái lại, tao giúp mày tìm vợ được không?"

"Kỷ Lâm Uyên, có phải anh ở không đi gây chuyện hay không?"

Kỷ Lâm Uyên vừa mới cứng rắn nói xong, đột nhiên Tô Ninh mở cửa phòng, vẻ mặt âm trầm nhìn người đàn ông lừa gạt Đại Bạch nhà cô.

"Chẳng phải anh đang suy nghĩ về cuộc sống hạnh phúc sau này của Đại Bạch à? Tìm vợ môn đăng hộ đối cho nó."

Kỷ Lâm Uyên bất đắc dĩ buông tay, tỏ ý mình rất vô tội.

Tô Ninh nghe vậy ghét bỏ mà nhìn Kỷ Lâm Uyên, không hề nể tình gạt bỏ suy nghĩ của anh.

"Kỷ Lâm Uyên, có phải anh bị mù không? Đại Bạch là cái, tìm vợ cái đầu anh đấy. Đừng đứng trước cửa phòng chúng tôi nữa, tự mình tìm phòng ngủ đi."

Tô Ninh nói xong cho Đại Bạch vào phòng, sau đó không thèm để ý đến Kỷ Lâm Uyên, đóng "Ầm" cửa lại.

Để lại Kỷ Lâm Uyên một mình xốc xếch đứng ở cửa.

Vừa rồi anh không để ý Đại Bạch là cọp cái.

Xem ra sau này khi A Ninh tiếp nhận mình, anh phải đối mặt với hai con cọp cái.

Mà lúc này Tô Ninh đi vào phòng bỗng nhiên hắt hơi một cái.

Cô sờ lên mũi của mình, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ có người mắng sau lưng cô?

Ngày hôm sau, Tô Ninh bị Đại Bạch ép thức dậy, nguyên nhân là vì nó đói bụng.

Cô ngáp một cái đứng dậy, nhưng vừa mở cửa ra, cô đã nghe thấy dưới lầu truyền đến mùi hương rất thơm.

Đang lúc Tô Ninh khó hiểu, đột nhiên cô nhớ ra hôm qua Kỷ Lâm Uyên ở lại nơi này của cô một đêm, ngoại trừ anh sẽ không có người thứ hai.

Vào lúc cô dẫn Đại Bạch đi xuống lầu vào bếp, ở thật xa đã thấy bếp lò đang mở, một người đàn ông mặc áo choàng tắm của nhà cô, trên lưng buộc tạp dề màu nâu đậm của cô đang mân mê gì đó.

"Kỷ Lâm Uyên, anh biết nấu cơm à?"

Tô Ninh dẫn Đại Bạch đi vào bếp, đứng cạnh anh ngó vào nồi xem anh đang nấu gì.

"Biết một chút."

Kỷ Lâm Uyên nhìn thấy dáng vẻ tò mò ham ăn của Tô Ninh, anh cảm thấy cô giống như mèo con vừa rời giường muốn kiếm ăn, vô thức nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.

"Hừ, vậy mà không nhìn ra. Vậy thì bữa sáng hôm nay anh lo hết đi."

"Em không cần phải nói, anh đã chuẩn bị một phần cho em rồi."

Sáng sớm, Kỷ Lâm Uyên nấu cơm vì muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Tô Ninh.

Nhìn anh!

Gương mặt đẹp trai, dáng người đẹp lại mạnh mẽ, còn biết nấu cơm, giặt quần áo, biết quét dọn vệ sinh. Tổng kết lại một câu là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.

Quan trọng hơn là anh biết làm ấm giường! Hơn nữa, dựa vào phản ứng và biểu hiện của Tô Ninh ngày hôm qua, chẳng phải cô vẫn rất hài lòng với anh sao?

Kỷ Lâm Uyên thầm suy nghĩ như vậy, nhưng anh không dám nhận lần này của Tô Ninh. Anh sợ còn chưa ăn xong bữa sáng thì đã bị cô đá đi rồi.

"Vậy thì vất vả cho Tam gia rồi, đúng rồi, anh cũng chuẩn bị bữa sáng giúp Đại Bạch đi. Thịt đông lạnh trong tủ đông lấy ra rã đông, cắt lớn chừng quả đấm lấp đầy chậu to bên kia là được. Còn phải cho sữa bò qua bên đó nữa."

Tô Ninh thấy Kỷ Lâm Uyên nhiệt tình như vậy, cô vốn không khách sáo với anh, giao chuyện nuôi nấng Đại Bạch cho anh.

Kỷ Lâm Uyên nghe vậy nhíu mày, hơi không đồng ý phản bác.

"Nhìn dáng vẻ của Đại Bạch năm nay chỉ mới hai ba tuổi, sao có thể ăn thịt tươi đông lạnh được, sẽ tạo thành ảnh hưởng đến chuyện phát dục đấy, để anh dùng thịt tươi trong không gian.

"Tôi cho ăn lâu như thế, chẳng phải Đại Bạch ăn rất say sưa ngon lành à?"

Tô Ninh thấy Kỷ Lâm Uyên đang thuyết giáo cho mình, hơi không phục khẽ phản bác.

"Ừm? A Ninh, em mới nói gì thế?"

Kỷ Lâm Uyên vừa đi vào không gian cẩm thịt tươi ra, không nghe rõ vừa rồi Tô Ninh nói gì.

"Hừ, không có gì, nói anh nấu cơm rất đẹp trai."

Tô Ninh không muốn nói nhảm với Kỷ Lâm Uyên nên thuận miệng khen một câu, sau đó quay người rời khỏi phòng bếp.

Mà khi Kỷ Lâm Uyên nghe thấy Tô Ninh khen anh, đôi mắt lóe sáng lên.

Xem ra những bài trên mạng nói đàn ông nấu cơm có sức hấp dẫn chết người với phụ nữ không hề lừa anh!