Tích Trữ Trong Mạt Thế: Cách Thức Sinh Tồn Kiểu "Giả Gà Mờ" Của Sát Thủ Siêu Cấp

Chương 17: Giao dịch

Tô Ninh khoác áo choàng tắm lên lần nữa, đi vòng qua Kỷ Lâm Uyên đến đầu giường mở đèn lên.

"Kỷ Lâm Uyên, bây giờ giao đồ vật rồi rời đi ngay lập tức."

Tô Ninh thật sự không thể chịu đựng được ở chung phòng với người đàn ông lưu manh này.

Kỷ Lâm Uyên nhìn thấy nguồn sáng, anh mở to mắt quay người nhìn thấy Tô Ninh đang xõa tóc, vẻ mặt vô cùng tức giận quấn khăn tắm đứng ở đầu giường.

"A Ninh, đã muộn như vậy rồi, hay là em giữ anh ở lại một đêm?"

Ánh mắt Kỷ Lâm Uyên không kiêng dè nhìn chằm chằm Tô Ninh.

Cho dù cô khoác áo choàng tắm nhưng khi nhìn thấy đôi chân vừa trắng vừa dài và xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện phía dưới khiến cơ thể anh dần dâng lên du͙© vọиɠ.

Anh rất muốn nhào đến...

Kỷ Lâm Uyên khó khống chế được nuốt nước bọt, vì đề phòng mình làm thế thật, anh hơi chột dạ lại hơi không nỡ dời mắt đi.

"Kỷ Lâm Uyên, anh muốn ở lại cũng được, nhưng chỗ này của tôi không phải ở chùa."

Trong mắt Tô Ninh lóe lên sự tính toán, đột nhiên thay đổi ý định lúc trước.

Kỷ Lâm Uyên đã muốn tìm cơ hội tiếp cận cô thì cô sẽ cho anh cơ hội này.

"A Ninh, em muốn anh làm gì?"

Đương nhiên Kỷ Lâm Uyên biết Tô Ninh có chuyện cần anh giúp mới nói như thế.

"Rất đơn giản, tôi cần con đường, con đường đảm bảo an toàn để tích trữ hàng."

Tô Ninh cảm thấy đứng hơi mệt nên thuận thế lùi lại ngồi xuống bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỷ Lâm Uyên.

"Không thành vấn đề, em liệt kê danh sách rồi đưa cho anh, dùng số lượng mười nghìn thùng làm đơn vị, anh sẽ chuẩn bị cho em."

Dường như Kỷ Lâm Uyên đoán được, lúc Tô Ninh vừa nói xong, anh không do dự đồng ý.

"Ừm, vậy cảm ơn Tam gia."

"Về phần tiền mua, anh cầm thẻ này đi."

Tô Ninh thấy Kỷ Lâm Uyên nhanh chóng đồng ý, đương nhiên cô sẽ không lợi dụng anh. Cô mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, bên trong không có gì ngoài ba thẻ ngân hàng.

Tô Ninh hơi do dự, lấy thẻ ngân hàng ở giữa đưa đến, đứng lên đi đến trước mặt Kỷ Lâm Uyên, đưa cho anh.

"Nếu tôi nhớ không lầm thì trong thẻ này có một hai tỷ, anh lấy trước rồi tính tiền cho tôi. Nếu không đủ thì anh trả giúp tôi, đến lúc đó tôi sẽ trả lại."

Kỷ Lâm Uyên nhìn tấm thẻ Tô Ninh đưa đến, không nhận lấy ngay.

"A Ninh, em cảm thấy anh thiếu chút tiền của em à?"

"Kỷ Lâm Uyên, đây không phải là chuyện thiếu hay không, đây là vấn đề nguyên tắc."

"Tôi không muốn nợ anh gì cả, hơn nữa sau khi tận thế xảy ra những thứ này đối với tôi mà nói không có tác dụng gì cả."

"Em có thể đổi thành vàng bạc châu báu, chắc chắn em biết tầm quan trọng của vàng bạc châu báu sau khi tận thế xảy ra chứ."

Kỷ Lâm Uyên phản bác Tô Ninh.

"Tôi định mua với giá 0 tệ nên không vội."

Tô Ninh chỉ nói với Kỷ Lâm Uyên một suy nghĩ trong số đó, thật ra cô định khi đó sẽ mở nhà này ra, vậy cần châu báu và vàng làm gì?

Những thứ đó dùng làm tiền tệ lưu thông với căn cứ quân đội thành lập sau tận thế, đối với người muốn tìm kiếm an toàn từ quân đội mà nói thì có tác dụng rất lớn.

Nhưng cô không có ý định đi căn cứ quân đội, cô cần hay không cũng không quan trọng.

"Em thẳng thắn lắm, suy nghĩ mua 0 đồng hay như vậy, hay là dẫn anh theo đi?"

Thật ra Kỷ Lâm Uyên không thiếu những thứ này, nhưng anh muốn tìm cơ hội biểu hiện mình trước mặt Tô Ninh, cứ như vậy chẳng phải cơ hội mình lên giường cô càng lớn hay sao?

"Kỷ Tam Gia, anh lại trêu đùa tôi à?"

"Nếu như ở kiếp trước, có lẽ tôi sẽ đồng ý. Nhưng mặc dù bây giờ anh trùng sinh giống như tôi nhưng lại trùng sinh trước nửa năm. Anh đừng nói với tôi trong vòng nửa năm này anh không chuẩn bị gì cả, tôi không phải đồ ngốc."

Tô Ninh liếc mắt, không khách sáo vạch trần tâm tư của Kỷ Lâm Uyên.

"Tuy nói như thế nhưng chắc emcũng biết một đạo lý, khi biết tận thế sắp đến, ai sẽ quan tâm chuyện tích trữ nhiều vật tư chứ?"

Phải nói lời nói của Kỷ Lâm Uyên hoàn toàn chính xác, ngay cả Tô Ninh cũng tính toán để cho Kỷ Lâm Uyên giúp mình tìm con đường tích trữ hàng hóa an toàn.

Sau đó, cô sẽ giả danh đi siêu thị, công ty này nọ đặt hàng số lượng lớn.

Chính vì muốn đảm bảo vật tư đầy đủ dồi dào, dồi dào đến mức cô và Đại Bạch ăn mười mấy đời cũng không hết.