Tích Trữ Trong Mạt Thế: Cách Thức Sinh Tồn Kiểu "Giả Gà Mờ" Của Sát Thủ Siêu Cấp

Chương 15: Kỷ Lâm Uyên không biết xấu hổ

"Địa chỉ nhà em ở đâu?"

Sau khi Kỷ Lâm Uyên lên xe, anh nhìn Tô Ninh qua kính chiếu hậu, hỏi một câu.

"Anh cứ đi thẳng đến ngã tư phía trước là được."

"Ừm."

...

Trên quãng đường này, hai người đều im lặng.

Cũng không biết có phải Kỷ Lâm Uyên cố ý hay không, Tô Ninh nhớ con đường này đi chỉ khoảng mười phút, nhưng anh chạy mất tận nửa tiếng mới đến biệt thự giữa sườn núi của cô.

Tô Ninh đen mặt xuống xe, mở cửa sắt biệt thự, ra hiệu bảo anh chạy xe vào.

Kỷ Lâm Uyên không khách sáo, sau khi anh chạy xe vào, nhanh chóng đứng ở sân trước của biệt thự.

Tô Ninh mở cửa lớn của biệt thự ra, vừa mới mở ra, Đại Bạch ở phía sau cửa nhe răng trợn mắt với cô, cảnh cáo gầm nhẹ.

Lúc Kỷ Lâm Uyên nhìn thấy Đại Bạch, ánh mắt cũng sững sờ.

Anh nhớ rõ con cọp này, kiếp trước anh thấy nó đi theo bên cạnh Tô Ninh cùng săn gϊếŧ Zombie.

Nhưng kết cục cuối cùng của nó thế nào anh không nhớ rõ.

"Đại Bạch, anh ta là khách của chị, em đừng vô lễ."

Tô Ninh xoay người nhẹ nhàng vuốt lông xù của nó, ra hiệu cho nó thả lỏng.

Đại Bạch nghe chủ nhân của mình nói như vậy, lúc này không tiếp tục gầm nhẹ cảnh cáo nữa, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập vẻ hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Lâm Uyên.

"Vào đi, nó rất thông minh, sẽ không tùy tiện tấn công người khác."

Tô Ninh đứng lên, nhìn thoáng qua Kỷ Lâm Uyên đứng cách đó không xa không hề nhúc nhích, nghĩ rằng anh sợ hãi.

"Anh nhớ kiếp trước, con cọp này..."

Kỷ Lâm Uyên hoàn hồn lại, nhìn Đại Bạch với ánh mắt tò mò.

"Không chống chọi được đến cuối cùng, là tôi liên lụy nó."

Tô Ninh biết Kỷ Lâm Uyên muốn hỏi chuyện gì, cô cũng lười giấu diếm. Trong đầu cô nhớ lại cảnh tượng Đại Bạch bị đám thú hai chân ăn tươi nuốt sống, cô siết chặt nắm đấm.

Đương nhiên Kỷ Lâm Uyên nhìn thấy vẻ mặt vô cùng tức giận của Tô Ninh, anh không hỏi thăm tiếp nữa.

"Vào đi, đứng ngây ngốc ở đó làm gì?"

Tô Ninh thấy Kỷ Lâm Uyên còn đứng ở đó, khẽ nhắc nhở một câu.

Lúc này Kỷ Lâm Uyên mới phản ứng kịp, anh sải bước đi vào biệt thự.

Anh vừa bước vào cửa biệt thự, phía sau nghe thấy Tô Ninh đóng "Ầm" cửa biệt thự lại, thậm chí còn có tiếng khóa cửa leng keng.

Trong chớp mắt, anh bị bóng tối trong đại sảnh của biệt thự bao trùm.

Kỷ Lâm Uyên không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí anh còn hơi mong chờ.

Anh đứng đó không hề di chuyển, đến khi nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân vô cùng nhẹ.

"Kỷ Lâm Uyên, anh dám đi vào à? Anh không sợ tôi gϊếŧ người diệt khẩu, sẵn tiện cướp bảo vật sao?"

Giọng nói tràn ngập vẻ trêu tức của Tô Ninh vang lên, cô cầm cây súng ngắn đơn giản đặt sau lưng Kỷ Lâm Uyên.

Trong giây phút Kỷ Lâm Uyên bị súng chạm vào người, anh phát ra tiếng kêu rên vô cùng quái dị.

Nhưng Tô Ninh không hề để ý, cô muốn tiếp tục đùa giỡn người đàn ông này.

"A Ninh, em đã muốn gϊếŧ người diệt khẩu, vậy súng chỉ sai hướng rồi. Em nên chỉ nơi này..."

"Cái gì?"

Tô Ninh kinh ngạc trong phút chốc, nhưng trong giây phút đó, đột nhiên Kỷ Lâm Uyên xoay người quỳ xuống trước mặt Tô Ninh, tiện tay nắm tay cầm súng của cô kéo về phía tim mình.

"Em muốn thì anh sẽ cho em."

Kỷ Lâm Uyên khom người, ngước đôi mắt như cáo như sói không e dè đối mặt với đôi mắt của Tô Ninh trong bóng đêm, đôi mắt cô dễ như trở bàn tay cắn nuốt hết ánh mắt anh.

"Kỷ Lâm Uyên, kiếp này anh uống nhầm thuốc gì thế?"

Tô Ninh không nói gì cất súng đi, sao cô cảm giác Kỷ Lâm Uyên trùng sinh lại đã thành kẻ não yêu đương rồi?

"Uống nhầm thuốc của em."

Kỷ Lâm Uyên trả lời không biết xấu hổ.

Khóe miệng của Tô Ninh giật giật, hừ, người phải có thể diện cây phải có vỏ, Kỷ Lâm Uyên mang đến cho cô nhận thức mới.

Lưu manh không có thể diện.

"Kỷ Lâm Uyên, đưa đồ cho tôi, sau đó anh mau chóng rời đi đi."

Tô Ninh vừa mò mẫm đến chỗ công tắc đèn, vừa thúc giục nói.

Vào giây phút đèn bật lên, Tô Ninh vừa mới quay đầu chỉ thấy Kỷ Lâm Uyên giống như đang ở nhà mình, vô cùng tự do nằm trên ghế sa lon Đại Bạch yêu thích nhất, còn nhắm mắt lại.

Đại Bạch thấy rõ mình bị chiếm lãnh địa, trong phút chốc nó trở nên không vui, vừa định xông lên nhưng lại nhớ ra đối phương là khách của chủ nhân nhà mình, nó không thể vô lễ.

"Kỷ Lâm Uyên, anh đứng lên cho tôi, đừng giả vờ ngủ."

Nếu không vì đống đồ vật kia ở trong tay người đàn ông khốn kiếp này thì cô sẽ đánh anh một trận mới được.

Tô Ninh đứng trước mặt Kỷ Lâm Uyên, gần như cắn răng nghiến lợi dùng đầu gối đυ.ng vào chân của anh.

Tô Ninh thấy Kỷ Lâm Uyên không phản ứng gì, cô trở nên tức giận.

Cô biết Kỷ Lâm Uyên không phải là người nói chuyện không biết suy nghĩ, rõ ràng tên khốn này muốn ở lại nơi này của cô.

"Hừ, Kỷ Tam Gia đã thích ngủ ghế sô pha như thế thì anh ngủ đi!"

Tô Ninh cũng lười quan tâm, cô dẫn theo Đại Bạch đi về phòng ngủ của mình ở tầng hai.

Sau khi Tô Ninh đi, Kỷ Tam Gia vốn đã nhắm mắt lại mở mắt ra, trong đáy mắt hiện ra nụ cười như ý nguyện.