"Mèo Trắng, cây súng ngắm của cô từ đâu ra thế?"
Kỷ Lâm Uyên nhìn chằm chằm cây súng đeo sau lưng Tô Ninh, giọng nói trầm thấp hỏi.
Tô Ninh chấn động, tiêu rồi, cô vốn nghĩ dùng súng ngắm là lựa chọn an toàn và thuận tiện nhất, lại không để ý đến vấn đề này.
Lần này bị Kỷ Tam Gia nhìn thấy, cô nên giải thích thế nào đây?
Hay là cô...
"Mèo Trắng, cô cũng có không gian đúng không."
Lúc Tô Ninh đang do dự có nên gϊếŧ Kỷ Lâm Uyên để diệt khẩu không, lại nghe đối phương nói một câu chấn động chết người.
"Kỷ Tam Gia, anh..."
"Đúng thế, tôi cũng có không gian. Nửa năm trước, trong lúc vô tình tôi bị một miếng ngọc sắc bén cắt đứt ngón tay, bỗng nhiên phát hiện nó tồn tại."
Tô Ninh hơi chấn động, cô không ngờ đối phương lại vui vẻ thừa nhận chuyện mình có không gian như thế, càng không ngờ nửa năm trước Kỷ Tam Gia đã kích hoạt không gian.
"Tam Gia, anh nói chuyện này với tôi, anh không sợ tôi..."
"Mèo Trắng, tôi tin tưởng cô sẽ không làm như thế, cho dù cô làm như thế, tôi chỉ có thể tự nhận mình không may."
Kỷ Lâm Uyên nhìn chằm chằm Tô Ninh, điều này khiến Tô Ninh cảm thấy mình quá hẹp hòi.
"Tôi sẽ không nói ra, nhưng xin Tam Gia giữ bí mật giúp tôi. Hơn nữa, sau này chúng ta có thể hợp tác với nhau."
Tô Ninh hít sâu một hơi, giống như đã quyết định chuyện gì đó, cởi bao tay tơ bạc ra đưa tay về phía Kỷ Lâm Uyên.
"Vậy hợp tác vui vẻ."
Kỷ Lâm Uyên nắm tay Tô Ninh, nụ cười tràn ngập trong đáy mắt.
Tô Ninh bị Kỷ Lâm Uyên nắm tay, cả người có cảm giác như điện giật tê dại. Con mẹ nó, đây là lần đầu tiên cô chủ động bắt tay người khác, lại là đàn ông. Mặc dù hơi không được tự nhiên nhưng có vẻ cô không hề thấy phản cảm.
Kỷ Lâm Uyên nắm tay nhỏ trắng mịn mềm mại của Tô Ninh, tai vô thức đỏ lên lần nữa.
Không biết hai người nắm tay đối phương bao lâu, không ai buông ra trước.
Cuối cùng, vẫn là Tô Ninh không nhịn được nhắc nhở Kỷ Lâm Uyên chuyện quan trọng vẫn chưa giải quyết, Kỷ Lâm Uyên không hề muốn buông tay cô ra.
"Tôi đi đưa hai người kia xuống trước."
"Khoan đã, tốt nhất chúng ta đừng tách ra hành động, chúng ta cùng nhau kiểm tra tầng một rồi đi lên, xem trong biệt thự có người đang lẩn trốn không, tránh bị đánh lén."
Tô Ninh lắc đầu không đồng ý với đề nghị của Kỷ Lâm Uyên, cô luôn cảm thấy hành động lần này quá đơn giản?
Những người này thật sự ngốc như vậy à? Lại phái ít người canh gác trên đảo như thế?
"Mèo Trắng, tôi quên nói cho cô biết tôi đã tra xét hòn đảo này nhiều lần rồi. Những cạm bẫy trên đảo đã bị tôi hủy đi, cô không cần lo lắng như thế."
Kỷ Lâm Uyên biết Tô Ninh giữ cảnh giác, nhưng thật ra trước đó anh đã tìm hiểu kỹ hòn đảo này. Mục đích anh đến lần này chỉ vì muốn lấy đồ vật đi mà thôi.
"Kỷ Tam Gia, sao anh không nói sớm!"
Đột nhiên Tô Ninh cảm thấy mình như đồ ngốc, cô nói vì sao người đàn ông này có sức mạnh như thế, chỉ có cô và anh đến thì ra người ta đã chuẩn bị từ lâu.
Chỉ có mình cô đến đây giả vờ đánh đấm mà thôi!
Vậy thì rõ ràng một mình Kỷ Lâm Uyên đến cũng được, sao phải chia một chén canh cho cô chứ?
"Kỷ Tam Gia, anh có ý đồ gì?"
Xung quanh biệt thự tối tăm, Tô Ninh nhìn thấy rõ đôi mắt của anh trong bóng tối đang chăm chú nhìn cô không rời.
Kỷ Lâm Uyên biết mình không thể gạt được cô, anh cũng không muốn che giấu nên nói thẳng.
"Em có thể xem như tôi chủ động lấy lòng em."
"Anh, anh, anh..."
Tô Ninh nghe nói như thế không đứng vững được, hơi lảo đảo.
Người đàn ông này làm gì thế? Nói thẳng thắn như thế không muốn sống nữa à?
Tô Ninh cảm giác mặt mình hơi nóng lên, cô không ngốc, anh nói như thế rõ ràng đang tỏ tình. Kỷ Tam Gia này, không, có lẽ Sói Bạc này không phải đang trêu chọc cô.
"Anh lại nói lời trêu đùa viễn vông với tôi..."
"Mèo Trắng, em cảm thấy tôi nói đùa với e, sao?"
Kỷ Lâm Uyên chưa chờ Tô Ninh nói xong, anh đã xoay người duỗi hai tay mạnh mẽ đè Tô Ninh vào tường, con ngươi đen nhánh sâu thẳm giống như con sói khóa chặt con mồi trong đêm tối.
"Anh nghiêm túc à?"
Đột nhiên giọng nói của Tô Ninh trở nên nghiêm túc, hỏi ngược lại.
"Mèo Trắng, tôi dùng mạng mình để đảm bảo với em, tôi nghiêm túc."
Giọng nói trầm thấp và thu hút của Kỷ Lâm Uyên khiến Tô Ninh hơi rung động.
Nhưng dù sao cô vẫn do dự, mặc dù kiếp này cô muốn tìm một người đàn ông ngang sức với mình sống cùng nhau, nhưng khi có người như thế xuất hiện trước mặt mình, cô lại ngượng ngùng không hưng phấn như mình nghĩ.
"Sói Bạc, xin lỗi, ít nhất bây giờ tôi không muốn tiếp nhận bất cứ tình cảm đột nhiên xuất hiện nào cả."
"Không sao, tôi không vội, Mèo Trắng, ngày tháng của chúng ta còn dài."
Kỷ Lâm Uyên trong lòng Tô Ninh lo lắng, anh sẽ không ép buộc cô tiếp nhận mình. Trước mắt, anh biết Tô Ninh không phản cảm khi anh đến gần, đối với anh mà nói đã rất thỏa mãn rồi.
"Tôi... Tôi đi kiểm tra phòng ở tầng một."
Tô Ninh cảm giác bây giờ mình và Kỷ Lâm Uyên ở cùng nhau vô cùng lúng túng, phải mau chóng tìm cớ rời đi.
Kỷ Lâm Uyên nhìn bóng lưng Tô Ninh chạy đi, bật cười lần nữa.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Ninh như thế, rất thú vị.