Sau khi Tô Ninh lần mò kiểm tra cẩn thận tất cả phòng ở tầng một, cô quay về phòng khách lần nữa.
"Tam Gia?"
Tô Ninh vừa nhìn đã thấy bóng người ngồi trên ghế salon trong phòng khách, lờ mờ nhận ra đối phương.
"Ừm."
Kỷ Lâm Uyên bắt chéo chân ngồi dựa vào ghế salon, khi nghe giọng nói của Tô Ninh, anh cất giọng nói khàn khàn.
"Anh sao rồi?"
Tô Ninh nghe tiếng đến gần, cô cảm giác Kỷ Tam Gia hơi khác thường.
Kỷ Lâm Uyên không nói gì, chỉ thở dốc dường như đang kìm nén gì đó.
"Kỷ Tam Gia?"
Tô Ninh thấy anh không nói gì, vừa định đi qua muốn xem Kỷ Lâm Uyên thế nào, đột nhiên lại nghe thấy mùi hương lạ.
Sao cô lại không biết mùi hương kia là gì!
Đệch! Kỷ Tam Gia trúng mê hương hèn hạ kia.
Nhưng làm sao lại như thế?
Tô Ninh không kịp cân nhắc, cô tạm thời kìm nén bực bội muốn đỡ người đàn ông đang ngồi trên ghế salon ra khỏi biệt thự.
Nhưng cô vừa chạm vào Kỷ Lâm Uyên, đột nhiên Kỷ Lâm Uyên ngẩng đầu lên nắm chặt cánh tay của cô.
"Mèo Trắng, tầng ba có cơ quan, là tình hương, mau rời khỏi biệt thự đi..."
Giọng nói của Kỷ Lâm Uyên khàn khàn, bây giờ anh thấy cả người vô cùng khó chịu. Trong không gian có đủ loại thuốc, nhưng lại không hề có thuốc giải tình hương hạ lưu này.
Anh vẫn cố gắng chịu đựng, đến khi nhìn thấy Tô Ninh. Anh giữ lại tia lý trí sau cùng vì muốn nhắc nhở cô mau chóng rời khỏi biệt thự này.
"Tôi đỡ anh."
Tô Ninh liếc nhìn người đàn ông này, bây giờ là lúc nào rồi anh vẫn còn lo lắng cho mình như thế.
Tô Ninh kéo tay anh đặt lên vai mình, kéo anh dậy khỏi ghế salon.
Đương nhiên Kỷ Lâm Uyên vẫn chưa mất ý thức hoàn toàn, anh cũng phối hợp với Tô Ninh.
Song, lúc anh cảm nhận được Tô Ninh giữ chặt cánh tay của anh đặt lên vai mình, thân thể hai người áp sát vào nhau, anh ngửi được trên người cô có mùi hương hoa dành dành thoang thoảng.
Anh cảm thấy cả người mình khô nóng khó chịu, môi khô khiến anh liên tục liếʍ môi, yết hầu chuyển động, lý trí còn sót lại sắp sụp đổ.
"Tam Gia, anh cố gắng một chút, tôi dẫn anh đến bờ biển."
Sao Tô Ninh có thể không cảm nhận được sự khác biệt trên người anh, hơi thở nóng rực của anh phả lên đầu của cô, là người hiểu chuyện đều biết rõ.
"Mèo Trắng, nơi này cách bờ biển rất xa..."
Lúc đang đi, đột nhiên Kỷ Lâm Uyên dừng bước, thở dốc khàn giọng nói.
"Cho nên?"
Tô Ninh khẽ giật mình, trong phút chốc không rõ Kỷ Lâm Uyên có ý gì.
"Cô giúp tôi, lần này sẽ cho cô tất cả mọi thứ tịch thu được."
"Cái... Cái gì?"
Đột nhiên Tô Ninh phản ứng kịp, trừng to mắt nhìn Kỷ Lâm Uyên.
"Yên tâm, nếu như cô không muốn thì tôi sẽ không ép buộc."
Kỷ Lâm Uyên đưa một tay giật cúc áo sơ mi của mình, bây giờ anh cảm thấy thân thể mình chịu đựng đến cực hạn rồi.
"Kỷ Tam Gia, anh... Chẳng lẽ anh..."
Giọng nói của Tô Ninh không trôi chảy, cô chưa từng có tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông nào, huống chi là làm chuyện này.
"Mèo Trắng, em giúp tôi được không, sau này tôi sẽ nghe theo em, tôi có thể làm thuộc hạ của em..."
Đột nhiên Kỷ Lâm Uyên lấy mặt nạ Sói Bạc của mình xuống, trên gương mặt tuấn tú trơn bóng đỏ ửng lạ thường, đôi mắt đen nhánh mang theo vẻ mê hoặc chìm đắm.
Lúc Tô Ninh nhìn rõ gương mặt này, bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện ở kiếp trước.
Thì ra là anh! Người đàn ông cứu cô nhiều lần ở kiếp trước, cô nhớ dường như anh tên là Kỷ Lâm Uyên!
Đúng! Là anh!
Tô Ninh nhìn chằm chằm gương mặt của Kỷ Lâm Uyên đến mức ngẩn người, hừ, cho dù thế nào cô cũng không ngờ Kỷ Lâm Uyên chính là Kỷ Tam Gia, cũng là Sói Bạc.
"Sói Bạc, tôi giúp anh cũng được, nhưng từ nay về sau anh chỉ có thể nghe theo lệnh của tôi, anh nghe rõ chưa?"
Tô Ninh gỡ mặt nạ của mình xuống, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên sau đó kéo cổ áo của Kỷ Lâm Uyên để anh đến gần mình.
Kỷ Lâm Uyên nhìn đôi môi mỏng căng đầy kia gần trong gang tấc, sợi dây cung căng cứng trong đầu cuối cùng cũng sụp đổ.
Anh mạnh mẽ ôm eo của Tô Ninh, không hề do dự hôn môi của cô.
Cả người Tô Ninh cứng đờ bị anh hôn, đây là lần đầu tiên cô bị người khác hôn như thế, trong phút chốc mặt đỏ lên.
Dường như Kỷ Lâm Uyên cảm nhận được thân thể cô cứng đờ, anh tạm thời rời khỏi bờ môi của Tô Ninh, nhẹ nhàng cắn xé vành tai của cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai Tô Ninh.
"Tô Ninh, anh đồng ý với em, sau này anh là thuộc hạ của em. Em bảo anh đi hướng Đông thì anh sẽ không đi hướng Tây..."
"Chờ một lát... Anh muốn ở đây..."
Ngay lúc Kỷ Lâm Uyên cởϊ áσ của mình xuống đất, tiện thể đặt Tô Ninh nằm xuống. Lúc đôi môi mỏng của anh đang muốn hướng xuống dưới, đột nhiên gương mặt của Tô Ninh đỏ bừng ngăn anh lại.
Kỷ Lâm Uyên vốn định mạnh mẽ tấn công thành trì nhưng lại bị Tô Ninh cắt ngang, ánh mắt của anh mông lung nhìn chằm chằm Tô Ninh.
Trong giây phút đó, Tô Ninh không nói gì nữa. Đệch, gương mặt của người đàn ông này khiến cho cô không nói nên lời từ chối!
Hai tiếng sau...
Tóc của Tô Ninh hơi lộn xộn, vẻ mặt rối bời dựa vào lưng của Kỷ Lâm Uyên.
Mà lúc này tâm trạng của Kỷ Lâm Uyên vô cùng vui vẻ sung sướиɠ, khóe miệng chưa từng hạ xuống.
"A Ninh, chúng ta đến rồi."
Kỷ Lâm Uyên cõng Tô Ninh đi một đoạn trong rừng rậm, đột nhiên anh dừng bước, nhẹ nhàng đặt Tô Ninh xuống.
Giờ phút này, Tô Ninh vốn không để ý đến người đàn ông này, rõ ràng anh làm một lần là được rồi, nhưng súc sinh này lại mạnh mẽ ăn cô sạch sẽ!
Cuối cùng cô biết vì sao những nữ chính trong phim truyền hình và tiểu thuyết bị đau lưng rồi, con mẹ nó, sự dày vò này ai chịu nổi chứ?
Kỷ Lâm Uyên thấy Tô Ninh nghiêm mặt không để ý đến mình, anh cũng không tiện nói gì.
Dù sao có lẽ lần đầu tiên anh ăn cô quá mãnh liệt, dù sao A Ninh cũng là lần đầu tiên...
Kỷ Lâm Uyên nghĩ đến chuyện này, trong đầu liên tục hiện lên cảnh tượng hai tiếng trong rừng, vành tai lại đỏ lên lần nữa.
"Em ở đây chờ anh, anh đi vào giải quyết."
Kỷ Lâm Uyên nói xong, thậm chí còn để lại cây súng lục luôn mang theo bên người cho Tô Ninh. Sau khi anh liên tục xác nhận xung quanh an toàn mới đi vào con đường vô cùng bí ẩn cách phía trước không xa.
Tô Ninh nhìn bóng lưng Kỷ Lâm Uyên rời đi, lại nghĩ đến hai tiếng kịch liệt ban nãy, cô cắn chặt răng.
Đệch, sao người đàn ông này lại như thế! Chẳng lẽ là cao thủ tình trường à?
Tô Ninh nghĩ đến khả năng này, trong chớp mắt gương mặt trở nên khó coi.
Mặc dù cô không bao thủ như thế nhưng vẫn có bệnh thích sạch sẽ.
Đúng rồi, vừa rồi Kỷ Lâm Uyên không đeo bαo ©αo sυ!
Không được, không thể được! Sau khi cô trở về nhất định phải uống thuốc tránh thai!