Lúc này, có hai người đàn ông mặc áo ba lỗ, cầm đèn pin đang tuần tra, dường như đang dùng tiếng Nhật nói chuyện với nhau.
(Để tiện cho người đọc, mỗi quốc gia trong truyện này đều dùng tiếng Trung)
"Hôm nay lão đại lại bắt được một cô gái đẹp về, chậc chậc chậc, hâm mộ quá."
"Này, mày còn không hiểu rõ lão đại à, có lẽ chưa đến nửa tháng sẽ chơi chán, sau đó sẽ ha ha..."
Một người khác vừa nói một nửa đã cười hèn mọn.
"Ha ha, nói cũng đúng, người phụ nữ kia là người Trung Quốc, đúng là phụ nữ Trung Quốc đều như thế..."
Gã vẫn chưa nói xong bỗng nhiên cảm thấy có gì xẹt qua cổ của mình.
Một người khác trừng to mắt mà nhìn, không dám tin đột nhiên có người xuất hiện trước mắt. Sau đó, thân thể hai người ngã xuống đất.
Tô Ninh vô cùng chán ghét cầm lưỡi dao dính máu xoa lên người hai người bọn họ.
Kỷ Lâm Uyên nhìn hai người bị Tô Ninh dùng dao cắt cổ, đáy mắt tràn ngập vẻ chế giễu.
Đúng là một nước nhỏ rác rưởi nuôi ra người cũng là rác rưởi.
"Hừ, bẩn dao của tôi, trở về phải khử trùng một phen mới được."
Tô Ninh cất dao đi, vậy mà trên bao tay bạc không hề dính một giọt máu nào cả.
"Tam Gia, tôi cảm thấy chúng ta không cần chơi bịt mắt trốn tìm gì đó với bọn họ, chẳng phải chúng ta đều phải gϊếŧ hết à?"
Tô Ninh hơi ngước mắt, cười như không cười nhìn chằm chằm Kỷ Lâm Uyên.
Kỷ Lâm Uyên nghe vậy cũng cong môi cười nói.
"Vậy hay là chúng ta thi đấu thử xem? Xem ai xử được nhiều người hơn?"
"Ừm, vậy để tôi thu hút sự chú ý của bọn chúng, anh phụ trách đi tìm nơi cất giữ vũ khí nóng kia?"
Tô Ninh khoanh tay trước ngựa, tựa lưng vào một cây cổ thụ, ánh mắt không hề khách sáo nhìn Kỷ Lâm Uyên.
"Vậy cứ chờ xem."
Kỷ Lâm Uyên không từ chối, anh biết cô không tin tưởng mình. Đã như thế, vậy không bằng anh chủ động bày tỏ thành ý của mình?
"Chờ mong biểu hiện của Tam gia."
Đôi mắt Tô Ninh giấu dưới mặt nạ hiện lên ánh sáng khác thường.
Phải nói Kỷ Tam Gia này rất hợp ý cô.
Chậc chậc, vừa rồi cô nói những lời kia chỉ muốn xác nhận xem anh có không gian nay không.
Nếu anh có không gian, cô có thể cân nhắc giữ quan hệ hợp tác với anh, dù sao có bạn hợp tác lại có không gian giống mình, chẳng phải anh có thể xem anh là bia đỡ đạn sao?
Sau khi phân chia công việc với Kỷ Lâm Uyên xong, hai người chia nhau hành động. Tô Ninh lấy một cây súng ngắm cách âm AWM phiên bản cải tạo kiểu mới ra khỏi không gian của mình.
Kỷ Lâm Uyên đã nói với cô, trong rừng rậm ở hòn đảo nhỏ này có biệt thự khác, có lẽ nơi đó là căn cứ của bọn chúng.
Nhưng hai người bọn họ cũng biết bọn chúng không thể nào đặt nhiều vũ khí nóng như thế ở trong biệt thự được, cho nên nếu muốn tìm được thì phải dụ rắn ra khỏi hang.
Cô tìm một tán cây rậm rạp, đồng thời có thể nhìn toàn cảnh biệt thự. Sau đó dùng dây mây bện thành khung để nằm trên cây.
Sau khi điều chỉnh súng ngắm, thông qua ống nhòm phóng đại tắm lần nhìn kĩ biệt thự.
Cô dựa vào ống nhòm nhìn thấy một người cao gầy, nhưng người này nhanh đến mức không thấy rõ hình dáng. Lúc anh nhảy từ cửa sổ nhỏ sát bên phải bình thường nhất trong biệt thự đi vào, cô biết Sói Bạc bắt đầu đi săn.
Tô Ninh không vội vàng, cô vẫn chờ tín hiệu của anh.
Lần làm việc này, bọn họ hợp tác không cần trao đổi nhiều, chỉ dựa vào ánh mắt và hành động của đối phương có thể suy đoán được ý của đối phương.
Không phải ngẫu nhiên mà hai người bọn họ một người xếp hạng nhất, một người xếp hạng hai bảng truy nã toàn cầu.
Tô Ninh tính thời gian Sói Vạc đi vào biệt thự, ngón tay khẽ vịn vào cò súng.
"Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai..."
Tô Ninh còn chưa đọc "Một" lại nhìn thấy biệt thự vốn đang sáng đèn trở nên tối tăm trong chớp mắt, bên trong vang lên tiếng hét sợ hãi của phụ nữ.
Đương nhiên mấy tên đứng gác cổng cũng nghe thấy, bọn chúng vừa định đi vào trong xem xét xảy ra chuyện gì đã bị hai phát đạn bắn nát đầu.
Có lẽ bọn chúng chết rồi cũng không biết phát đạn này từ đâu bay đến, vì bọn chúng vốn không nghe thấy tiếng súng!
Trong lúc này, Kỷ Lâm Uyên ở trong biệt thự đặt một thiết bị gây nhiễu tín hiệu cỡ nhỏ, sau đó lại thần không biết quỷ không hay cắt đứt nguồn điện trong biệt thự này.
Sau khi cắt đứt nguồn điện, Kỷ Lâm Uyên đi thẳng lên tầng ba, vì ở tầng hai và tầng một có nhân viên đang đi xem xét vì sao bị mất điện đột ngột. Trong biệt thự đen như mực, không ai phát hiện anh đã lên tầng ba.
Vào lúc này, lão đại của tổ chức ngầm kia đang mây mưa với một người phụ nữ có vóc người nóng bóng, mái tóc đen dài ở trong phòng ngủ bên trái tầng ba.
Chiếc đèn nhỏ hai người bọn họ mở ban nãy bỗng nhiên tắt ngúm, điều này khiến người phụ nữ vô thức hét lên một tiếng.
"Anh Yoshida, sao... Bỗng nhiên đèn lại tắt thế?"
Người phụ nữ chui vào trong lòng người đàn ông, bây giờ tên khốn Yoshida còn bị người phụ nữ châm lên du͙© vọиɠ, đương nhiên ông ta không ngờ lúc này sẽ có người xông vào.
"Cục cưng, chẳng phải đèn tắt càng dễ làm việc hơn sao? Nào, giúp anh."
Yoshida nói xong, tay gã ta không an phận tiếp tục sờ soạng khắp nơi trên người phụ nữ kia.
"Ôi, anh Yoshida đáng ghét quá..."
Cô gái nũng nịu nói xong, đột nhiên cảm thấy trên người mình nặng nề. Tên khốn Yoshida đang định tiến vào chẳng biết tại sao lại rên lên một tiếng đau đớn, nằm sấp trên người cô ta bất động.
"Anh Yoshida? Yoshida..."
Trong chớp mắt, người phụ nữ hơi bối rối, cô ta tưởng rằng đối phương nói đùa với mình. Kết quả, khi vất vả lắm mới đẩy được gã ta ra lại đối diện với đôi mắt chết chóc ẩn giấu trong đêm tối của Kỷ Lâm Uyên.
"Bốp!"
Tiếng nện vang trong trẻo vang lên, người phụ nữ kia bị Kỷ Lâm Uyên đánh ngất đi.
Cùng lúc đó, những tên cấp dưới đang tụ tập ở tầng một vừa mở cửa muốn đi hỏi thăm kẻ canh gác ở cửa biết sửa đồng hồ điện không, nhưng vừa mở cửa đã bị một viên đạn bắn nát đầu!
Những kẻ đứng bên trong cửa nhìn thấy rõ cảnh tượng vừa rồi, sau khi hoảng hốt thì bọn chúng đã hiểu rõ mọi chuyện!
Kẻ địch tấn công đến đây rồi! Có người muốn đánh lén bọn chúng cướp đoạt vũ khí nóng kia.
"Mau đi thông báo cho lão đại."
Trong đó có mấy kẻ thông minh nhanh chóng phản ứng kịp, vừa định đi lên tầng ba thông báo cho lão đại của mình. Đột nhiên, lại nhìn thấy một quả lựu đạn đỏ ném về phía bọn chúng trong bóng đêm.
"Mau tránh ra!"
Có người quát to một tiếng, nhưng vừa dứt lời, quả lựu đạn kia đã nổ tung giữa đám người.
Lúc này, Kỷ Lâm Uyên đang đứng ở bậc thang tầng hai, nhìn thấy mười mấy thân thể bị nổ chết, anh không quên rút dao găm ra đâm vào đầu từng người.
Tô Ninh ở bên ngoài lỗ tai rất thính, đương nhiên cô nghe thấy tiếng nổ nhưng không ngờ âm thanh này giống hệt với bom cô đã cải tạo trong không gian, tạo thành âm thanh rất nhỏ.
Xem ra trong tay Kỷ Tam Gia có rất nhiều đồ tốt.
Ngay lúc cô đang thán phục, cô nhìn qua ống nhòm phóng đại thấy một bóng dáng cao to chậm rãi đi ra khỏi cổng.
Tô Ninh híp mắt lại, nhìn qua ống nhòm phóng đại đương nhiên thấy rõ người kia là ai.
Song, đột nhiên cô lại muốn trêu đùa anh, nhắm súng ngay trán của.
Dường như Kỷ Lâm Uyên nhìn thấy cô, trong giây phút anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy sduowis mặt nạ nhìn chằm chằm phía xa.
Tô Ninh biết anh phát hiện vị trí của mình, đột nhiên khóe miệng của cô hơi cong lên, phương hướng đầu súng không thay đổi, cô chậm rãi bóp cò...
Kỷ Lâm Uyên ở phía bên kia cũng như thế, anh lấy súng lục bên hông xuống nhắm về phía Tô Ninh!
Ánh mắt của hai người va chạm giữa không trung, một giây sau hai người bóp cò cùng lúc. Trong giây phút đó, dường như không khí trở nên ngưng đọng.
"Đùng!"
"Đoàng!"
Hai âm thanh vang lên cùng lúc sau lưng Tô Ninh và Kỷ Lâm Uyên.
Hai người không hẹn cùng nhìn về phía sau lưng, khi nhìn thấy tình huống sau lưng mình, hai người đều sững sờ.
Thì ra vừa rồi viên đạn của anh nhắm chuẩn về phía con rắn ở sau lưng cô.
Thì ra vừa rồi viên đạn của cô nhắm về phía người muốn đánh lén anh đi ra khỏi phòng không có điện.
Sau khi hai người phản ứng kịp đều vô cùng ăn ý quay đầu, ánh mắt chạm vào nhau giữa không trung.
Đột nhiên không hiểu vì sao Tô Ninh cảm thấy Sói Bạc rất đẹp trai?
Kỷ Lâm Uyên cong môi nhìn Tô Ninh, vào giây phút ánh mắt của hai người chạm vào nhau, anh biết mình đã thành công giành được sự tin tưởng của cô. Mặc dù không như anh mong muốn, nhưng ít ra đảm bảo cô có thể duy trì quan hệ hợp tác với anh.
Tô Ninh đeo AWM ở sau lưng, sau đó xuống cây đi đến cổng biệt thự, nhìn Kỷ Lâm Uyên, hơi không được tự nhiên nói một câu.
"Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì?"
"Không có gì, chỉ cảm thấy tài bắn súng của anh rất chuẩn, còn chuẩn hơn tôi."
"Tam Gia khiêm tốn rồi, anh chỉ dùng súng ngắn đã có thể bắn chuẩn con rắn ở phía sau tôi, tài bắn súng của anh mới là số một."
Tô Ninh mấp máy môi, thành thật nói.