"Mặc áo khoác của tôi đi, gió trên biển lạnh."
Chẳng biết từ lúc nào, Kỷ Lâm Uyên đã cởϊ áσ khoác jacket của mình ra ném cho Tô Ninh.
"Anh đưa cho tôi, anh không lạnh à?"
Tô Ninh nhìn áo khoác bị ném vào tay mình, ánh mắt hơi phức tạp nhìn chằm chằm sau lưng Kỷ Lâm Uyên.
"Mèo Trắng, cô nhìn thân thể tôi thế này giống người sẽ sợ lạnh à?"
Kỷ Lâm Uyên nghe vậy hơi ngẩn người, cô khẽ cười không nói tiếp.
Thật ra Tô Ninh đang ngắm dáng người của anh sau khi cởϊ áσ khoác, Kỷ Lâm Uyên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng vốn không che được cơ bắp dưới quần áo.
Cô vô thức nuốt nước bọt, cô càng nhìn dáng người của Kỷ Tam Gia càng cảm thấy thoải mái!
Con mẹ nó, cô đang suy nghĩ gì thế?
Bây giờ sắp tận thế rồi, suy nghĩ này của cô rất nguy hiểm.
Tô Ninh vẫn lựa chọn mặc thêm áo khoác của Kỷ Lâm Uyên, gió biển ban đêm quá lạnh.
Kỷ Lâm Uyên đã đưa cho cô, sao lại để phí không mặc chứ.
Bọn họ chạy trên biển khoảng nửa tiếng, cuối cùng đã tìm được đảo nhỏ mục tiêu.
Kỷ Lâm Uyên lên bờ trước cảnh giác nhìn xung quanh, mặc dù anh cố ý neo thuyền nhỏ ở vách đá trên đảo nhỏ nhưng lúc nào cũng phải cảnh giác.
Tô Ninh cũng rón rén đi theo Kỷ Lâm Uyên lên bờ, cô vừa định cởϊ áσ khoác ra trả lại Kỷ Lâm Uyên đã bị anh ngăn lại.
Kỷ Lâm Uyên không nói gì, chỉ dùng tay ra hiệu bảo cô tiếp tục mặc, chờ đến khi kết thúc trả lại cho anh sau cũng không muộn.
Tô Ninh lười tranh cãi những chuyện này với anh, cô dùng dấu hiệu hỏi Kỷ Lâm Uyên tiếp theo bọn họ nên làm gì?
Kỷ Lâm Uyên chỉ vách đá nhô ra ở phía trên bọn họ, chỉ rõ cần leo lên đó.
Sau khi Tô Ninh ra hiệu Ok, chỉ thấy Kỷ Lâm Uyên lấy ra một bộ dây thừng có móc từ trong thuyền nhỏ.
Anh nhanh chóng dùng hết sức ném dây thừng có móc lên đó, sau đó ra hiệu cho Tô Ninh lên trước, anh ở phía sau bảo vệ an toàn cho cô.
Khóe miệng của Tô Ninh giật giật, có phải anh đã quên mất nghề nghiệp của cô là gì?
Leo lên vách đá kia còn phiền phức như vậy à?
Cô không nhìn dây thừng Kỷ Lâm Uyên đưa cho mình, lấy trong túi ra một chiếc găng tay bạc đeo vào, sau đó không do dự nắm vách đá kia, nhanh chóng bò lên đó.
Lúc này Kỷ Lâm Uyên mới phản ứng kịp, suýt chút nữa anh đã quên cô gái này không phải nhân vật đơn giản. Dù sao cô cũng xếp hạng hai trong bảng truy nã, là anh không để ý đến.
Anh ngẩng đầu nhìn bóng dáng nhanh chóng leo lên vách đá, cũng ném dây thừng trong tay.
Người ta đã leo lên bằng tay không, nếu anh không theo kịp chẳng phải là trò cười à?
Lúc này, Kỷ Lâm Uyên cũng dùng tay không leo lên trên, trong đó còn lợi dụng ưu thế chân dài. Khi Tô Ninh vừa leo lên, khi cô ngẩn người một giây đã thấy đôi chân dài của Kỷ Lâm Uyên lướt qua mình...
Tô Ninh nhíu mày, trong lòng thầm mắng.
Chân dài không tầm thường mà!
Sau khi Kỷ Lâm Uyên đi lên, đầu tiên là xác nhận xung quanh an toàn, sau đó xoay người đưa tay về phía Tô Ninh đang đứng sau anh hai bước.
Tô Ninh đang khó chịu với anh, vờ như không thấy anh vươn tay ra nhích qua bên cạnh, sau đó bước vượt qua đỉnh.
"Bây giờ đi đâu?"
Tô Ninh nghiêm mặt, hạ giọng cực thấp.
Đương nhiên Kỷ Lâm Uyên chú ý đến thái độ của Tô Ninh đối với mình hơi thay đổi, anh không rõ chẳng lẽ vừa rồi mình làm sai gì à?
Sao lại cảm thấy cô hơi tức giận?
"Anh đang ngẩn người gì thế?"
Tô Ninh thấy Kỷ Lâm Uyên sững sờ không nói chuyện, đưa tay chọc cánh tay của anh, tiếp tục hạ giọng nói.
"Đi theo tôi."
Kỷ Lâm Uyên hoàn hồn lại, chuyện trước mắt quan trọng hơn, anh dẫn đầu đi trước.
Hòn đảo nhỏ này là hòn đảo có diện tích lớn nhất trong số nhiều hòn đảo xung quanh, cũng là nơi có địa thế phức tạp nhất. Tổ chức ngầm nước Nhất rất tự tin nói cho cô biết địa điểm cất giữ bí mật ở đây.
Trên hòn đảo nhỏ này không có nhiều người canh gác như cô tưởng tượng, nhưng cô và Kỷ Lâm Uyên không dám thả lỏng, vì bọn họ không tin ông trùm tổ chức ngầm nước Nhật ngu xuẩn như thế, không hề phòng thủ chút nào.
Hai người nhanh chóng ẩn núp đi xuyên rừng rậm tối tăm không thấy được năm ngón trên đảo.
Ngay lúc Tô Ninh đang tò mò rốt cuộc Kỷ Lâm Uyên định dẫn cô đi đâu, đột nhiên Kỷ Lâm Uyên giữ chặt tay của cô kéo cô đến một bụi cây núp đi.
Tô Ninh bị anh lôi kéo cảm thấy không quen, cô vừa định tránh thoát đã nhìn thấy Kỷ Lâm Uyên ra hiệu im lặng với mình.
Cô không phải đồ ngốc, cô biết có người đến đây...