Tô Ninh lái xe thẳng tới trung tâm môi giới bất động sản lớn nhất An Thành.
Vừa vào trong đã có một nhân viên môi giới mặc đồng phục chỉnh tề đi đến.
"Chào cô. Xin hỏi cô cần gì?"
"Tôi muốn mua một căn hộ chống cháy, chống động đất và chống ngập. Tôi có thể sẽ dọn vào ngay luôn và đương nhiên, tiền không phải là vấn đề."
Tô Ninh cũng không lằng nhằng mà nói thẳng yêu cầu của mình.
Nhân viên môi giới nghe vậy thì sáng mắt, tinh thần xốc lên cao hẳn.
Xem ra cô gái trước mắt này là một phú bà!
"Được ạ. Mời cô đi theo tôi, vừa hay chỗ tôi có mấy căn phù hợp với yêu cầu của cô, giờ tôi đưa cô đi xem thử."
"Ừm, được."
Tô Ninh không từ chối mà đi theo nhân viên đến một văn phòng.
Tô Ninh thấy nhân viên đó lấy ra ba bộ hồ sơ giữa một đống văn kiện, đưa cho cô.
"Thưa cô, ba căn hộ chung cư này được xây bằng chất liệu mới tốt nhất có khả năng phòng cháy và phòng động đất, chỉ khác tòa và khác lầu thôi. Mấy phòng này ở khu chung cư Thịnh Viên mới được trùng tu lại hết nên cũng chưa có ai từng ở cả."
Tô Ninh tiện tay mở một tập văn kiện ra, thuận thế ngồi xuống ghế xem cặn kẽ thông tin liên quan bên trong.
Nhân viên bên cạnh thấy Tô Ninh có vẻ nghiên cứu, thẩm định kỹ, chẳng hiểu sao cô ấy lại thấy hơi căng thẳng, không dám thở mạnh lấy một cái.
Một lúc lâu sau, Cố Ninh chọn một căn thứ mười sáu ở tầng hai mươi bảy tầng của một khu trong xấp đó rồi ném cho nhân viên.
"Cô đưa tôi đến xem căn này. Nếu phía đó ổn thì tôi có thể trả tiền ngay."
Nhân viên môi giới vừa đón được tập văn kiện, mở ra xem đã hiểu ngay.
"Lên xe đi, cô cho tôi vị trí cụ thể là được."
Nhân viên đi tìm quản lý để lấy chìa khóa căn đó xong, vừa định gọi xe đến thì đã thấy một chiếc xe việt dã có bề ngoài khá thường đỗ trước mặt mình.
Tô Ninh hạ cửa kính xe xuống, ra hiệu nhân viên ấy lên xe.
Nhân viên ngẩn người ra, nhưng tố chất chuyên nghiệp trong công việc không cho phép cô ấy ngẩn người trước mặt khách hàng. Cô ấy nhanh chóng mở cửa sau, ngồi vào xe.
Tô Ninh đạp chân ga, xe việt dã lập tức phóng đi.
Lộ trình mất một tiếng bị rút ngắn chỉ còn chưa đầy nửa tiếng.
Tô Ninh vừa đổ xe xong thì nhân viên ngồi phía sau đã nhanh chóng nhảy xuống, chạy đến một gốc cây gần nhất để nôn.
Tô Ninh xuống xe, nhìn cô nhân viên đang nôn không ngừng kia, không hiểu sao thấy hơi chột dạ.
Ặc, sao ấy nhỉ, tự dưng quên mất trên xe mình còn có một người bình thường nữa.
Chiếc xe này đã được cô tự mình độ lại, khác hoàn toàn với những chiếc xe việt dã khác. Những con xe bình thường khác chỉ có vận tốc cao nhất là 120 - 170 yard (*), nhưng chiếc xe này của cô có thể đạt mức 200.
(*) 1 yard = 0,91 mét
Huống chi vì đang ở trong thành phố nên Tô Ninh cũng không dám chạy quá nhanh để phạm luật giao thông, nên cô luôn khống chế cho tốc độ cao nhất chỉ khoảng trên dưới 120 yard thôi, chỉ là cộng thêm những linh kiện siêu cấp nữa nên đã rút gọn được một nửa thời gian.
Nhưng cô nghĩ là mình đã lái khá chậm rồi, thế mà không ngờ nhân viên này lại "yếu" vậy, mới ngồi có tí mà đã nôn đến mức này rồi.
"Không sao chứ? Còn ổn không?"
Tô Ninh nhìn nhân viên còn đang ói không ngừng thì lấy một chai nước khoáng để ở ghế phó lái ra đưa cho cô ấy.
Dù sao cô cũng phải nhờ người ta đưa mình đi coi nhà nữa, không thể để người ta ói đến mức nhập viện được.
Nhân viên môi giới nhận chai nước Tô Ninh đưa, mặt mày nhợt nhạt vô cùng. Cô ấy hít thở thật sâu, lúc này mới mở nắp chai nước ra uống hai hớp.
Uống được hai hớp nước xong, bấy giờ cô ấy mới cảm thấy mình dần ổn lại, không còn buồn nôn nữa.
"Không sao rồi, cảm ơn cô."
Nhân viên nhìn Tô Ninh vẫn bình tĩnh bằng vẻ mặt vô cùng phức tạp, trong lòng cũng phải giơ ngón cái cho cô.
Cô ấy mới thấy người lái xe giỏi như thế lần đầu, lại còn là nữ nữa chứ.
"Vậy giờ đi xem nhà được chưa?"
Tô Ninh nhìn giờ, hơi thúc giục. Cô còn phải chạy đi làm một vụ "mua bán lớn", phải nhanh chóng giải quyết ngay việc mua nhà.
"Được, mời... mời cô đi theo tôi."
Nhân viên mặc dù đã tỉnh táo lại đôi chút nhưng chân vẫn hơi nhũn ra, mà nghe thấy giọng điệu Tô Ninh có vẻ hơi gấp gáp nên cô ấy cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa Tô Ninh vào khu chung cư Thịnh Viên.
Khu chung cư này mới được trùng tu chưa đến hai năm, vị trí địa lý khá ổn kéo theo giá nhà cũng đắt, thế nên không nhiều người ở cho lắm.
Tô Ninh đi theo sau lưng nhân viên, trên đường cũng thầm đánh giá hoàn cảnh và nhớ vị trí của từng nhà.
Hết cách, ai bảo cô quen thói làm nghề chứ?
Đây là những điều cơ bản của một sát thủ. Khi vào một nơi lạ, nếu không nhớ hoàn cảnh xung quanh thì chẳng biết mình sẽ chết thế nào nữa.
Không lâu sau, nhân viên đưa Tô Ninh đến tầng thứ hai mươi hai. Cửa thang máy mở ra, cô đυ.ng phải một người khác cũng mặc đồ môi giới bất động sản.
Nhưng cô ấy có vẻ hớn hở, hình như chốt xong rồi.
"Hiểu Hiểu, cậu cũng được rồi à?"
Cô gái đó trông thấy cô nhân viên đang dẫn Tô Ninh đi thì hưng phấn gọi.
"Ừm, xem ra cậu chốt xong căn đó rồi nhỉ?"
"Đúng đó, anh khách muốn mua căn ở tầng hai mươi tám."
"Đúng là được phết. Để mình đưa khách lên xem nhà đã."
"Được, vậy mình về trước để sang tên cho khách."
Đối phương cũng không hàn huyên lâu, chỉ đơn giản nói hai câu rồi ôm xấp tài liệu rời đi.
Tô Ninh nghe thấy được điểm mấu chốt khi họ nói với nhau. Có người mua một căn ở trên tầng cô chọn, lại còn là đàn ông.
Chậc chậc chậc, hy vọng người đàn ông đó đàng hoàng một chút, nếu không cô cũng không ngại nửa đêm leo cửa sổ cho anh ta một nhát vào cổ đâu.
Mà lúc này ở tầng hai mươi tám, một người đàn ông đang làm việc thì chợt hắt hơi một cái.
Đôi mày kiếm đẹp của anh hơi nhíu lại, đôi mắt sắc dưới hàng mi hiện lên sát ý.
Xem ra lại có người định giở trò với anh.
Ha ha, những kẻ đó đúng là chưa từ bỏ ý định, thế thì đừng trách anh không nể nang.