Tích Trữ Trong Mạt Thế: Cách Thức Sinh Tồn Kiểu "Giả Gà Mờ" Của Sát Thủ Siêu Cấp

Chương 3: Nên gọi anh là Tam Gia hay Sói Bạc?

Đi đến tầng hai mươi bảy, khi Tô Ninh đợi nhân viên mở cửa, cô lặng lẽ thăm dò tầng này. May là tầng này chỉ có mình cô sống ở đây thôi.

Thật ra thế cũng tốt, nếu có hộ khác thì cô định ngay khi tận thế đến sẽ thanh trừ hết người sống cùng tầng.

Cô không muốn gây phiền phức cho bản thân.

"Thưa cô, cô vào xem thử đi."

Cửa phòng 2709 được mở ra. Tô Ninh lập tức đi vào. Cô chỉ định nhìn thoáng qua một cái thôi nên nói ngay với nhân viên kia.

"Chốt chỗ này đi, cô mang hợp đồng đến đi, tôi ký rồi quẹt thẻ chuyển tiền luôn."

Nhân viên Hiểu Hiểu có vẻ không ngờ Tô Ninh lại quyết định qua loa "rốp rẻng" như vậy. Cô ấy còn chưa giới thiệu, đến giá cũng chưa báo mà người ta đã quyết định luôn rồi?

Quả nhiên, người có tiền có lối đi riêng!

Hai người nhanh chóng ký hợp đồng xong, Tô Ninh móc luôn tấm thẻ đen giới hạn toàn cầu ra trước mặt nhân viên kia, quẹt luôn không do dự.

Dù sao tám triệu tệ với cô mà nói cũng chẳng đáng là bao, người ta thuê cô mỗi đơn đều từ tám chữ số đổ lên.

Mấy năm đây cô tiết kiệm được hơn mười con số, chẳng cần phải cố gắng vì tiền nữa rồi.

Ký hợp đồng rồi chuyển tiền xong, Hiểu Hiểu xin phương thức liên lạc của Tô Ninh để về sang tên cho cô.

Trước khi đi, cô ấy giao chìa khóa nhà 2709 cho Tô Ninh.

Với Tô Ninh thì có chìa khóa không cũng không đáng kể, vì sau này cô định chế tạo khóa phòng an toàn, mấy cái cửa sổ ở đây cô cũng phải thay hết.

Cửa sổ này đang dùng kính thường, cô muốn thay hết thành kính siêu cường lực. Về phần cổng, cô sẽ đổi thành một cái "cửa chống trộm" đặc biệt.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất. Hiện giờ cô muốn cướp ít "mối làm ăn" trong tay tên nào đó.

Chỉ cần thành công thì sau này, khi sống ở tận thế, cô sẽ không phải lo vấn đề tồn vũ khí nữa.

Nói là làm ngay, Tô Ninh lập tức rời khỏi chung cư Thịnh Viên, lái xe về phía ngoại ô An Thành.

Thật ra cô không biết rằng trước khi cô khởi hành, người đàn ông trên lầu đã đi trước một bước.

Trong lúc lái xe, Tô Ninh lất một chiếc mặt nạ bạc hình mèo đặc chế từ không gian ra đeo lên. Dù sao đây cũng là biểu trưng cho thân phận của cô.

Chưa đầy một tiếng sau, Tô Ninh nhanh chóng đến được địa điểm chỉ định. Thừa dịp xung quanh vắng lặng, cô tiện tay bỏ xe vào không gian tùy thân.

Tiếp theo đây, cô chỉ cần đợi những người kia đến đây là được rồi.

Nhưng đợi được khoảng nửa tiếng, thời gian hẹn đã qua mà cô vẫn chưa thấy bóng người nào cả.

Tô Ninh có dự cảm không lành. Đừng nói đối phương cho mình leo cây đấy nhé...

Cô chưa kịp gọi điện thoại giục thì đột nhiên, ở khu rừng trên đồi sâu trong vùng ngoại ô chợt vang tiếng súng cực nhỏ.

Cái tiếng súng đó siêu nhỏ, nhưng Tô Ninh nghe ra ngay là đối phương dùng bộ giảm thanh đặc biệt, có vẻ đang truy sát người nào đó.

Tô Ninh đoán rất có thể là đám người mình hẹn, nhưng cô không biết là bên nào đang truy sát bên nào nữa?

Hay là diệt nhau?

Thế thì không được! Cô phải có được những thứ đó, ai tranh với cô, cô diệt!

Trên đường đi, Tô Ninh đi theo dấu chân trên đất, phát hiện hình như số người nhiều hơn cô tưởng tượng.

Tô Ninh đi đến chỗ một người đàn ông bị bắt vỡ sọ, lấy dao khoét thẳng lỗ đạn ra quan sát tỉ mỉ.

"Chậc chậc, xem ra thân phận của đối phương cũng không đơn giản đâu."

Thông qua viên đạn đó, Tô Ninh đánh giá thân phận của người bị đuổi gϊếŧ cũng không hề đơn giản.

Nhưng dùng một kiểu súng ngắn với Tô Ninh thì hiện cô chỉ biết một người duy nhất, đó chính là sát thủ đứng đầu bảng truy nã.

Nhưng sao anh ta cũng ở Anh Thành? Lại còn chạy đến chỗ họ đang giao dịch nữa.

Trong lòng Tô Ninh tuy cũng lo nhưng tạm thời cô cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của tên kia. Dù sao tận thế cũng sắp ập đến rồi, ai rảnh mà lo mấy chuyện đó nữa.

Trước khi đi, Tô Ninh cứ án lấy nguyên tắc không để phí nên không quên tiện tay thu hết súng trên mấy cái xác ở đây.

Sau khi cho hết chúng vào không gian, cô mới chạy vào chỗ rừng sâu.

Đi không lâu, Tô Ninh nghe thấy một tiếng cười

ngông cuồng mà đắc ý.

"Ha ha ha ha, đường đường là Tam Gia quản lý toàn bộ tổ chức Hắc Sắc nổi danh kiêm sát thủ đầu bảng truy nã Sói Bạc mà cũng có lúc chật vật thế này à?"

Tô Ninh lẳng lặng leo lên một thân cây, dáng người mảnh khảnh hoàn toàn bị thân cây che chắn, trừ phi có người dùng kính viễn vọng để xem, nếu không sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang bị mấy chục người bao vây.

Đúng là tên kia thật!

Nhưng anh ta mà cũng bị lừa sập bẫy sao? Chuyện này không hề khoa học!

Ngay khi Tô Ninh đang tự hỏi thì đột nhiên, vô số mảnh kiếm sắc xuyên qua thân thể những người đang bao vây lấy anh ta.

Tên cầm đầu ban nãy thấy tình thế không ổn nên định chạy nhưng bị người đàn ông phía sau bắn một phát chuẩn xác, nổ đầu.

"Thủ lĩnh!"

Khi người đàn ông thu súng lại, vô số người mạnh từ rừng cây đi ra.

Tô Ninh hoảng sợ. Cô đã bảo mà, sao tên này có thể dễ bị lừa vào tròng như thế được.

Rõ ràng là anh ta dùng chính bản thân làm mồi nhử để tóm gọn một mẻ!

"Ra đi, tôi biết cô cũng đã tới."

Đột nhiên, giọng đàn ông không mặn không nhạt vang lên trong rừng cây.

Tô Ninh giật mình, tức là tên này rõ ràng biết cô ở đây nên cho cô xem màn này sao?

Vậy cô có nên ra hay không nhỉ?

Thật ra cô có thể chọn cách trốn vào không gian, nhưng cô lại sợ sẽ dễ dàng bị tên kia phát giác ra.

Chậc, phiền thật.

Tô Ninh quyết định rồi nhảy xuống cây, vững vàng đứng cách người đàn ông không đến hai mươi mét.

"Tôi nên gọi anh là Tam Gia hay Sói Bạc đây?"

Tô Ninh thấy người đàn ông cũng đeo một chiếc mặt nạ sói bằng bạc nên nhíu mày, hài hước nhìn anh ta.

"Mèo Trắng, lâu rồi không gặp, cô vẫn thích hành động một mình như vậy nhỉ?"

Kỷ Tam Gia vuốt cây súng trong tay, đôi mắt như sói như hổ nhìn thẳng vào Tô Ninh.

"Ặc, sao mà tôi sánh bằng anh được. Anh làm sát thủ để giải trí thôi, còn tôi làm vì miếng cơm manh áo qua ngày thôi mà."

Tô Ninh bình tĩnh nhìn đôi mắt như đang chú ý đến con mồi kia, tỏ vẻ bất đắc dĩ, không biết phản bác làm sao.

"Mèo Trắng, thật ra cô có thể gia nhập với chúng tôi."

Kỷ Tam Gia đột nhiên cất cây súng đi, ánh mắt nhìn Tô Ninh đầy vẻ phức tạp.

"Tham gia vào hội của anh ư? Thế cũng không được lắm nhỉ? Trong đội của anh toàn mấy anh trai thẳng ngời ngời, một cô gái yếu đuối như tôi gia nhập, nếu truyền đi thì có khi sẽ bị người khác nghị luận đấy."

"Nói tôi là tình nhân mà anh nuôi, thế thì làm xấu danh tiếng của anh mất."