Tích Trữ Trong Mạt Thế: Cách Thức Sinh Tồn Kiểu "Giả Gà Mờ" Của Sát Thủ Siêu Cấp

Chương 1: Quay về ba tháng trước khi tận thế xảy đến

Trong một tòa biệt thự bên sườn núi, Tô Ninh ngáp một cái, nằm trong phòng ngủ nhìn giờ trên điện thoại mình. Cô xem đi xem lại hai lần, quyết định hôm nay sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch của bản thân.

Vì cô biết tận thế sẽ xảy đến vào ba tháng sau, khi đó cả thế giới sẽ lâm vào cảnh địa ngục.

Kiếp trước cô chết vì lao lực, khỏi hỏi lý do.

Cũng tại đặc thù công việc thôi, nhưng đặc thù chỗ nào?

Đại khái là nằm top 3 bảng truy nã toàn cầu đó.

Ba ngày trước, cô tỉnh lại ở chỗ này, vừa mở mắt là biết mình đã sống lại.

Nhưng kiếp này hơi khác, đó là cô đã thức tỉnh dị năng từ sớm. Mà dị năng này hơi biếи ŧɦái.

Biếи ŧɦái chỗ nào?

Đại khái là có thể ngồi giữa một đám zombie và động vật biến dị uống trà sữa đó.

Có thể kiếp trước cô không biết tác dụng của dị năng mình sở hữu, chỉ biết điên cuồng chém gϊếŧ, ai ngờ không bị zombie cắn chết mà lại chết vì lao lực.

Khi sống lại, cô cũng tức cười vì hành động của mình kiếp trước.

Cũng may là có kiếp này để làm lại, cô quyết định tích trữ xong thì sẽ giả vờ làm gà mờ! Giả làm gà mờ!

Đồng thời, cô còn phải định ra giới hạn người không phạm ta, ta không phạm người.

Nếu lỡ có ai kɧıêυ ҡɧí©ɧ hay chọc tới mình thì haha, không sao, để đó cô dùng galting bắn chết tươi họ luôn.

"Ngao~"

Đột nhiên, một bóng màu trắng đạp cửa phòng nhào về phía Tô Ninh.

Tô Ninh ngã nhào vì bị vồ. Cô bất đắc dĩ sờ lên bé cưng nằm sấp trên người mình, cười nói:

"Rõ ràng là em cũng sắp ba tuổi rồi, lại còn vồ chủ nhân của em như thế, chị sắp bị đè chết mất thôi."

Thứ nằm trên người trên người Tô Ninh chính là một con hổ vằn trắng mừa tròn một tuổi, tên là Đại Bạch.

Trong một lần làm nhiệm vụ vào ba năm trước, khi trốn trong một hang núi, Tô Ninh vô tình nhìn thấy một chú hổ trắng người đầy máu bị một đám sói hoang bao vây.

Vốn cô không định xen vào chuyện của người khác, nhưng trước khi đi, cô đã thấy ánh mắt con hổ nhìn xuyên qua đàn sói, chăm chăm vào mình, trong mắt đầy sự cầu khẩn.

Cô do dự vì đôi mắt của chú hổ ấy hệt với cô khi còn ở viện trẻ mồ côi.

Cô là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Khi ở côi nhi viện, cô gần như bị người ở đó cô lập hết, đến cả thầy cô ở đó cũng không thích cô.

Nếu lúc ấy không có viện trưởng, người duy nhất thương yêu cô thì cô đã chết rét ở đó rồi.

Cho nên từ đó trở đi, cô quyết định mình sẽ không cần bạn bè, chỉ tin tưởng vào bản thân.

Cũng chính vào lúc cô mười tuổi, viện trưởng bị bệnh nên qua đời, cô cũng quyết định rời trại trẻ mồ côi, bước trên con đường của kẻ mạnh thuộc về riêng mình. Chỉ khi có sức mạnh mới có thể khiến người ta e ngại, mới có thể bảo vệ tốt bản thân và thứ mình muốn bảo vệ nữa!

Nên có lẽ vì thấn bản thân ở con hổ ấy, cô đã ra tay.

Cô gϊếŧ hết tất cả sói hoang, xong xuôi thì quay đầu đi thẳng.

Không ngờ lại bị chú hổ thoi thóp kia cản lại.

Tô Ninh vĩnh viễn không bao giờ quên tình cảnh ấy. Con hổ trắng ấy cản cô lại không phải vì muốn làm cô bị thương, mà là phủ phục trước cô, miệng phát ra tiếng gầm khẽ.

Tô Ninh vốn không hiểu ý con hổ trắng, nhưng sau khi nó đưa cô đến sau một cây cổ thụ, cẩn thận đào bụi cỏ ra, cô nhìn thấy thứ trong đó rồi mới hiểu.

Nó muốn đưa đứa con duy nhất đến nương nhờ mình.

Lúc đầu cô cũng do dự một lúc, nhưng nghĩ lại thì nuôi một con hổ giữ nhà cũng được.

Huống chi con hổ trước mặt là hổ trắng thuần chủng, trên thế giới này không nhiều hổ trắng thuần chủng đâu.

Thế là cô đưa con hổ con kia về, đặt tên cho nó là Đại Bạch.

Ngưng hồi tướng, Tô Ninh thấy Đại Bạch đang cọ cái mặt đầy lông xù của nó vào mặt mình, đôi con mắt to tròn đầy vẻ làm nũng.

Chủ nhân ơi, em đói rồi, xin ăn cơm.

Đương nhiên Tô Ninh biết Đại Bạch đói bụng, cô đẩy Đại Bạch ra rồi đi về phía nhà bếp ở tầng một.

Mà Đại Bạch cũng phe phẩy đuôi, vội bám theo Tô Ninh.

Vào bếp rồi, Tô Ninh xả đông một miếng thịt lớn rồi lấy dao cắt nó thành các khối to chừng nắm tay.

Rồi cô đổ cho Đại Bạch loại sữa mà nó thích nhất vào chén ăn to chẳng khác gì cái nồi lẩu của nó.

Đại Bạch vui sướиɠ liếʍ một ngụm sữa, ăn một miếng thịt.

Tô Ninh đi đến, nhẹ nhàng xoa đầu Đại Bạch, dặn dò.

"Đại Bạch, giờ chị phải ra ngoài một lúc có việc, em trông nhà cho kỹ, đừng chạy lung tung nhé. Tối nay chị về."

"Grao~"

Chủ nhân, chị cứ đi đi, em sẽ coi nhà thật cẩn thận.

Tô Ninh thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Đại Bạch, lại nhớ đến kiếp trước Đại Bạch muốn cứu cô nên bị đám orge (*) ăn tươi nuốt sống.

(*) Orge: Quái vật khổng lồ ăn thịt người.

Cô không thể nào quên được khuôn mặt đầy máu kiếp trước của Đại Bạch. Mặc dù kiếp trước cô cũng gϊếŧ những kẻ đó rồi, cơ mà đã sống lại thì cô vẫn quyết định nếu có gặp thì xử lý hết chúng. Cô muốn đề phòng nhất có thể ở kiếp này.

Kẻ dám làm tổn thương Đại Bạch, dám tơ tưởng muốn làm hại nó thì cô sẽ không buông tha.

Tô Ninh lách mình vào không gian dị năng, tiện lấy một khẩu súng lục giảm thanh.

Mặc dù cô không biết vì sao kiếp này mình lại thức tỉnh dị năng sớm, nhưng cũng tiện cho cô.

Dị năng của cô là "phạm vi tuyệt đối", mà dị năng này biếи ŧɦái ở chỗ là có thể khiến vị trí quanh mình trở thành khu vực an toàn tuyệt đối.

Dù có là ai, dùng cách gì cũng không thể đến gần phạm vi tuyệt đối. Đương nhiên, trừ phi chủ nhân của nó đồng ý.

Điểm mấu chốt là "phạm vi tuyệt đối" có tích hợp không gian tùy thân, mà không gian này cô mới lĩnh ngộ được không lâu trước khi chết ở kiếp trước.

Không gian tùy thân này của cô lớn đến bất thường, cô cảm thấy nó chứa được cả Trái Đất luôn.

Trừ điều đó ra thì không gian tùy thân của Tô Ninh cũng được chia làm hai khu vực khác nhau.

Một khu vực có thể dung nạp vật sống, có thời gian đồng bộ với thời gian thực bên ngoài. Khu vực còn lại thì cô phát hiện nó không chứa được vật sống, mà thời gian trong đó lại ngưng đọng.

Cô từng thử nghiệm rồi. Cô bỏ hai con thỏ hoang vào hai khu. Con thỏ được đưa vào khu có thể chứa vật sống vẫn có thể tung tăng chạy nhảy thỏa thuê trên đồng cỏ, mà con thỏ bị ném vào khu còn lại thì bị một sức mạnh vô hình nào đó xóa bỏ sự tồn tại của nó luôn.

Khi cô xác nhận xong, cô cảm thấy mình ngu quá. Một dị năng ghê gớm và không gian siêu đỉnh như vậy mà mình lại chẳng biết dùng ở kiếp trước.

Mỗi lần nghĩ đến đây, cô lại hận không thể tát vào mặt mình hai vái đau.

Đương nhiên, lần nào Tô Ninh cũng không ra tay thật.

Đừng hỏi lý do, lý do là do chị đây chảnh thế đấy, buông thả thế đấy.

Hoàn hồn lại, Tô Ninh lái một con xe việt dã trông có vẻ phèn phèn, nhưng thực tế thì các linh kiện đều xịn xò về phía An Thành cách gần biệt thự của cô nhất.

An Thành cũng được xem là một trong những thành phố lớn. Lần này, mục đích cô đến An Thành trừ tích trữ hàng hóa ra thì còn định thuê một căn hộ cao tầng ở đó.

Kiếp trước, trước khi tận thế ập đến thì trời mưa ròng rã nửa năm, dẫn đến hệ thống cấp nước của thành phố bị tê liệt. Lũ lụt không chỉ phủ kín khắp các thành phố trên toàn cầu, đồng thời còn kéo theo đủ loại thiên tai như núi lở, đất đá sạt.

Nên căn biệt thự ở sườn núi của cô cũng không an toàn, chính xác là cực kỳ nguy hiểm, nên cô định đưa Đại Bạch vào thành phố ở.

Đương nhiên, hiện giờ tận thế vẫn chưa xảy đến nên cô cũng không định đưa Đại Bạch đến ngay. Cô muốn đợi đến ngày tận thế ập đến luôn.

Dù sao đến lúc đó thế giới sẽ lâm vào cảnh hoàn toàn hỗn loạn, tất cả quy định trật tự đều chỉ là những con chữ vô tri trên giấy.

Dù cô có nuôi hổ thì cũng không ai quan tâm.

Đương nhiên, nếu có người có ý kiến thì cũng chẳng sao, một viên đạn là xong, cực dễ giải quyết.

Dù sao, vào ngày sống lại, cô gần như đã tích trữ hết tất cả vũ khí nóng do mình tích trữ trên đỉnh núi vào không gian, thậm chí cô còn thu cả một chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ đã được cải tạo lại vào.

Tất cả hàng nóng được cô thu thập khi đi đánh gϊếŧ trong tối ở khắp nơi trên thế giới, còn máy bay chiến đấu thì trộm được từ chỗ một oan gia.

Súng ngắn nhiều vô số kể, thậm chí súng nhắn tân tiến nhất và súng tiểu liên cũng tích cả động, chứ chưa kể đến lựu đạn, bom khói và đạn.

Tô Ninh chưa từng thống kê kỹ càng, nhưng cô áng chừng là diệt mười mấy làn sóng zombie to nhỏ thì cũng không sao.

Kiếp trước vì tận thế đột ngột xảy đến nên cô không kịp mang nhiều vũ khí nóng đi như vậy, thế là bị đất đá lở làm hỏng hết.

Nhưng kiếp này thì khác rồi.

Tô Ninh này muốn quật khởi thành địa chủ, muốn tận hưởng cuộc sống sung sướиɠ cùng Đại Bạch ở thời tận thế này!