Lục Đông Thăng vẫn không dám động đũa, cái này so với gia đình cậu ăn trong dịp Tết Nguyên Đán còn tốt hơn.
Kể từ khi cha bị thương, gia đình đã không còn như trước, thậm chí họ không thể ăn được vài miếng thịt trong những ngày nghỉ lễ.
Lục Hạ: "Không sao, cứ ăn đi."
Nghe chị ba nói, Lục Đông Thăng không khách khí mà bắt đầu ăn cơm, tốc độ nhanh như quỷ đói đầu thai nhưng nhìn cũng không thất lễ, chỉ cảm thấy ăn rất ngon.
Lục Hạ gần đây mùa hè sụt cân, ăn uống không tốt lắm, thấy cậu như vậy cũng ăn thêm một bát cơm.
Cơm nước xong cho bụng nghỉ ngơi một lúc rồi lấy quả dưa hấu to ra.
Dưa hấu được nhà họ Lục tuyển chọn đặc biệt to và ngọt, khi dùng dao ấn nhẹ vào quả dưa hấu, nó lập tức vỡ ra, ruột màu đỏ trông rất hấp dẫn.
Quả dưa hấu này nặng hơn chục kg, ai cũng có thể thoải mái mà thưởng thức.
Lục Hạ cắt một hơn một nửa, nhờ bà nội Ngô một hồi đưa cho nhà Triệu Vỹ và Triệu Đông.
Hiện tại cô cùng gia đình kia ở chung không tệ lắm, cũng liền không tiếc cùng bọn họ giao tiếp. Nếu có mối quan hệ tốt với gia đình bà nội Ngô thì sẽ thoải mái hơn khi sống ở đây.
Lục Mãn Mãn cũng là lần đầu tiên ăn dưa hấu, hưng phấn đến mức vỗ tay. Lục Hạ không dám cho bé ăn nhiều vì sợ bị đau bụng.
Lục Mãn Mãn nhìn mọi người ăn uống vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân.
Lục Đông Thăng nhìn thấy vậy liền cảm thấy đau lòng: "Chị, cho Mãn Mãn ăn thêm chút nữa đi. Nhìn đứa nhỏ thèm nước miếng đều chảy luôn rồi."
“Nó còn nhỏ không nên cho nó ăn nhiều, sẽ làm đau bụng.”
Lục Đông Thăng đồng tình mà sờ sờ đầu Lục Mãn Mãn: "Mãn Mãn nhanh lớn lên đi, về sau cậu sẽ mang con đến ruộng dưa, con muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Lục Mãn Mãn thấy không có ai có ý định cho bé ăn nữa, chỉ có thể dẩu mông nhỏ, rầu rĩ không vui mà tự chơi chính mình chân.
Đứa trẻ này không giống như một số đứa trẻ khác, không đòi được liền khóc liền nháo, bé chỉ biết im lặng chấp nhận hiện thực, làm người khác nhìn đến mà đau lòng.
Bà nội Ngô nhiều lần mềm lòng, muốn thỏa mãn bé nhưng bị Lục Hạ ngăn cản mới từ bỏ.
Có đôi khi Lục Hạ cũng không thể lay chuyển, trong tình huống không ảnh hưởng nhiều cũng sẽ thỏa mãn bé.
"Đông Thăng, chị nhớ em đã học nghề mộc từ cha? Bây giờ thế nào?"
Lục Đông Thăng ngượng ngùng gãi đầu, “Em học không tốt, không ngồi yên được, cha còn nói đồ em làm trông như chó nhai, bàn ghế bình thường cũng có thể chắp vá làm nhưng những đồ vật phức tạp thì không làm được."
"Vậy em có thể giúp Mãn Mãn làm rào chắn không? Nhóc hiện tại bắt đầu lật người sẽ di động. Nếu không có ai trông chừng, nó có thể ngã ra ngoài."
Lúc này thời tiết nóng bức cho nên Lục Hạ trải một tấm chiếu xuống đất, cho Lục Mãn Mãn nằm ở đó.
Điều này an toàn hơn nhiều so với việc đặt trên ghế và không cần phải quan sát liên tục. Nhưng tháng này Lục Mãn Mãn ăn khỏe, trở nên càng ngày càng càng có lực, chỉ cần cẳng chân đá đá 2 cú là có thể rời khỏi chiếu rơm.
Bà nội Ngô và ông nội Triệu không thể lúc nào cũng để mắt tới bé, có rào chắn thì sẽ an toàn hơn nhiều.
"Không thành vấn đề."
Lục Hạ đã sớm có kế hoạch này, nhờ ông nội Triệu hỗ trợ tìm bó củi, Lục Đông Thăng đến vừa thích hợp.
Sáng sớm hôm sau, Lục Đông Thăng và ông nội Triệu đi tìm củi. Khoảng 10h Lục Hạ tan lớp liền dẫn cậu đến xưởng kem nhập hàng.
Lục Đông Thăng lần đầu tiên đi bán kem ngoài đường, nơi này địa phương cũng không quen thuộc, bọn họ không dám tham lam, chỉ lấy hai trăm cây kem.
Lục Hạ trước tiên dẫn cậu đi một vòng, nói cho cậu biết tình hình xung quanh, nên đi nơi nào bán, nên rao hàng như thế nào, v.v.
Lục Đông Thăng từng mở quán, cậu không hề nhút nhát, giọng nói còn to hơn Lục Hạ.
Cậu bắt đầu rất nhanh, tính tình sôi nổi, đặc biệt giỏi giao tiếp với trẻ em và các bà thím, sau một thời gian cậu đã có thể tự mình làm việc mà không cần Lục Hạ hướng dẫn.
Chờ buổi chiều Lục Hạ trở về, Lục Đông Thăng đã nhập thêm hai lần, bán được 600 que kem, còn để sẵn vài cây kem mang về nhà cho mọi người ăn.
"Chị, việc này em có thể làm được!"
Lục Đông Thăng ánh mắt sáng ngời, tràn đầy hưng phấn.
"Tiểu tử làm tốt lắm, so với chị còn lợi hại hơn nhiều." Lục Hạ giơ ngón tay cái lên.
Lục Đông Thăng cười khúc khích: “Em chân dài đi được nhanh, hôm nay đi đến rất nhiều nơi nên bán cũng mau. Một hồi cơm nước xong em sẽ đi bán thêm một mẻ nữa, rạp chiếu phim bên kia rất nhiều người, khẳng định bán chạy!”
Nhà họ Lục mỗi lần cần đi huyện thành đều bảo Lục Đông Thăng đi qua, cho nên Lục Đông Thăng hiểu biết khá rõ tình hình trong huyện thành.
Lục Hạ thấy cậu nghĩ đến rạp chiếu phim bán, trong lòng đặc biệt tán dương.
Cậu một cái thanh niên cao khoảng 1,8m ra ngoài vào ban đêm cũng không sợ, cứ cho cậu ấy làm.
"Em cũng phải chú ý an toàn của mình, hiện tại bên ngoài khá hỗn loạn, ban đêm có thể ra ngoài nhưng không được quá muộn, không thể ỷ vào sức lực của mình mà đi vào các góc xó xỉnh."
“Chị ba yên tâm, em sẽ cẩn thận, không đánh được người thì em sẽ bỏ chạy, sẽ không ép buộc mình, từ nhỏ chưa từng thấy có người có thể chạy nhanh hơn em, trèo tường leo cây cũng là giỏi hơn người khác."
Lục Đông Thăng lúc này đang đắm chìm trong niềm vui kiếm tiền, đừng nói gặp phải lưu manh , gặp sát nhân cũng không thể ngăn cản cậu kiếm tiền.