"Thật vất vả đến đây một chuyến, nếu không làm việc, chẳng phải sẽ uổng mất tiền vé sao? Em không muốn biết liệu mình có thể kiếm được tiền từ việc bán kem hay sao? Vừa lúc thừa dịp hai ngày này thử bán một chút, để khi về có thể nói tốt chuyện này với gia đình”
Thông qua Lục Đông Thăng, Lục Hạ cảm thấy Lục gia hẳn là những người tốt bụng như cảm nhận của nguyên chủ.
Họ cũng có chính mình khuyết điểm, đó là quá bảo thủ và thành thật. Họ cho rằng nông sản của mình ra chợ bán thì được, nhưng nếu mua đi bán lại, chuyên môn đi làm buôn bán thì chắc chắn sẽ lo lắng không vui.
Xưa kia có một người ở thôn bên chuyên môn mua đi bán lại, cuối cùng bị đi tù mấy năm, điều này đã mang lại một cái bóng ma rất lớn cho người dân trong thôn.
Mỗi lần Lục Đông Thăng đến huyện thành để bán những thứ do gia đình trồng trọt, bọn họ sẽ ngàn lần dặn, vạn lần dặn, nếu là có chuyện gì không ổn, đồ vật không cần mà phải nhanh chóng bỏ chạy.
Dù không khí bây giờ đã khác nhưng người dân trong thôn vẫn không dám mạnh dạn làm những việc như vậy.
Hơn nữa, trong huyện buôn bán nhỏ còn có chi phí, tiền mua đồ ăn, chỗ ở, lo lắng không bán được sẽ nợ tiền, v.v.
Lục Hạ mặc dù có kinh nghiệm thành công, nhưng Lục gia cảm thấy Lục Hạ bây giờ là người thành phố, khác với người trong thôn, cô có thể thành công không có nghĩa là Lục Đông Thăng có thể.
Chỉ khi Lục Đông Thăng thành công thì việc thuyết phục họ mới dễ dàng hơn.
Lục Đông Thăng cũng hiểu được điểm này, dứt khoát mà đồng ý, cậu hiện tại đặc biệt muốn kiếm tiền nhanh chóng.
"Em xem có thể tìm người nào trở về thôn gửi nhờ lời nhắn hay không, đỡ làm người trong nhà lo lắng."
"Hôm nay có mấy người trong thôn tới huyện, em sẽ đi tìm bọn họ ngay."
Lục Đông Thăng ra ngoài tìm người đưa tin, lúc trở về cũng không nghỉ một chút liền xắn tay áo bắt đầu làm việc.
"Bà nội Ngô, ông nội Triệu, hai ngày này quấy rầy ông bà, trong nhà có việc gì nặng nhọc, bẩn thỉu cứ nói với con, con bản lĩnh khác không có nhưng có một đống sức lực."
Lục Đông Thăng vừa nói vừa nhìn quanh, phát hiện nước trong bể nước chưa đầy nên lấy một cái sào và hai cái xô để gánh nước.
Bà nội Ngô chưa kịp phản ứng, cậu đã nhanh như chớp không thấy tăm hơi.
"Ai da, như thế nào chạy nhanh như vậy!" Bà nội Ngô vỗ vỗ đùi, " Thằng bé có biết phòng nước ở đâu không?"
"Bà đừng lo lắng, vừa rồi chúng con đi qua nhìn thấy được."
Lục Đông Thăng khỏe mạnh, đùi dài chỉ trong thời gian ngắn đã đổ đầy bể nước.
Cậu còn chặt củi, mặc dù hầu hết các hộ gia đình trong huyện đều sử dụng than tổ ong nhưng những người có điều kiện vẫn sử dụng củi, sẽ càng thêm tiện nghi.
Lục Đông Thăng còn trẻ cũng rất siêng năng, vẫn luôn bận rộn, bà nội Ngô kêu cậu nghỉ ngơi cậu đều không vui .
Ai lại không thích một đứa trẻ như vậy?
Bà nội Ngô và ông nội Triệu nhìn cậu so với cháu trai của mình càng vừa mắt hơn.
Buổi tối, Lục Hạ gϊếŧ con gà mái già không còn đẻ trứng, hầm canh gà mái già, thịt heo om chiên, cà chua xào trứng gà cùng nộm dưa leo.
Hôm nay có một trăm ký gạo, Lục Hạ vô cùng ngang tàng mà nấu một nồi cơm to.
Bà nội Ngô mang một cái bát lớn đến cho Lục Đông Thăng và đổ đầy cái bát lớn cho hắn.
"Này cũng nhiều quá rồi ạ."
Lục Đông Thăng nuốt nuốt nước miếng, nhìn bàn ăn thịnh soạn cùng bát cơm lớn của mình, cậu cảm thấy cuộc sống của mình quá xa xỉ.
Đừng nhìn những thứ này đều do nhà bọn họ nuôi, ngoại trừ món chay thì thịt gà và trứng rất ít khi vào miệng, cơm cũng không được ăn như thế này mà phải bổ sung thêm một số loại ngũ cốc thô như ngô, khoai lang, v.v.
Thức ăn chay cũng không xào, tiêu tốn nhiều dầu, đều là luộc hoặc hấp, không có nhiều mùi dầu mỡ.
Trong bụng không có dầu, không có mỡ, điều này cũng làm cậu ăn không ngon và lúc nào cũng đói.
Bà nội Ngô dùng đũa gắp một chiếc đùi gà lớn và hai miếng thịt kho lớn cho cậu, còn đem dĩa trứng xào cà chua mang lên đẩy vào bát cơm của cậu.
Lục Đông Thăng hoảng sợ: "Bà nội Ngô, nhiều quá rồi ạ, không cần cho con nhiều như vậy!"
"Những thứ này đều là con mang tới, ăn nhiều một chút. Ta và ông Triệu đã già, miệng không có vị gì, có đôi khi miệng còn đắng, muốn ăn cũng không ăn được. Xem các con ăn ngon chúng ta nhìn cao hứng cũng có thể ăn nhiều thêm một chút."