Thập Niên 80: Làm Giàu Và Nuôi Con

Chương 47

"Sao nhiều đồ thế? Mau vào đi, nhìn người ướt đẫm mồ hôi kìa, mệt muốn chết rồi đúng không?"

Bà nội Ngô nhìn thấy Lục Đông Thăng đang vác một đống nặng đồ vật liền nhanh chóng rót cho cậu một ly nước.

"Cảm ơn bà nội Ngô."

Lục Đông Thăng đặt đống nặng xuống, cầm lấy nước và uống hết trong một hơi.

"Aida, con cũng không thể vội vã uống như vậy."

Bà nội Ngô đi lấy chậu nước cho Lục Đông Thăng và tìm một chiếc khăn mới để cho cậu lau người.

Quần áo của Lục Đông Thăng ướt đẫm mồ hôi, làn da lộ ra ngoài sáng bóng.

Cậu nhìn chiếc khăn tắm mới mà bà nội Ngô đưa cho, bỗng nhiên do dự.

Lục Hạ: "Không sao đâu, em lau trước đi. Nếu người vẫn còn nóng thì đợi bớt nóng rồi hãy đi tắm."

“Vâng.” Lục Đông Thăng đồng ý, chạy đến bể nước lấy nước lau người.

Lục Hạ lấy dưa hấu ra và đặt một quả vào thùng đầy nước. Ở đây không có giếng nước nên chỉ có thể dùng nước lạnh để làm mát, dưa hấu phơi nắng suốt chặng đều nóng lên.

Lục Hạ thấy Lục Đông Thăng đang lau người liền gọi cậu: "Đông Thăng, em đổ số gạo này vào thùng gạo đi."

“Vâng.” Lục Đông Thăng nhanh nhẹn mà nhấc một trăm cân gạo lên, mở bao đổ vào thùng đựng gạo.

Bà nội Ngô vội vàng ngăn cản: "Các con làm gì vậy? Số gạo này các con hãy mang đi bán, chúng ta đã có gạo để ăn rồi."

“Bà nội Ngô, bà đi ra ngoài mua gạo vẫn đắt hơn, hơn nữa lúa trồng ở nhà con thơm hơn lúa trồng ở trạm lương thực và dầu.”

Lục Đông Thăng không để ý tới bà nội Ngô, trực tiếp đem hết gạo đổ vào. Lu gạo không đủ lớn, còn thừa lại một ít ở bên ngoài.

Bà nội Ngô chưa bao giờ thấy lu gạo của mình đầy như vậy, mấy năm gần đây bà không lo chuyện ăn uống nhưng một lần bọn họ cũng không thể mua được nhiều gạo tới như vậy.

"Aida, thế này thì không thể được. Hàng tháng con đưa cho ta tiền ăn, bình thường con cũng dùng tiền của mình để mua thịt, bây giờ còn mang theo gạo tới.Ta nói con cần không trả tiền ăn nhưng cứ ngoan cố nhất quyết phải đưa, không được, tháng sau con không được trả tiền ăn nữa, nếu không, ông Triệu và ta sẽ không còn mặt mũi mà gặp người khác, toàn là chiếm tiện nghi của một đứa trẻ như con. "

"Được rồi được rồi ạ, về sau bà có muốn con đưa con cũng sẽ không đưa đâu." Lục Hạ mỉm cười nói.

"Hiện tại không còn sớm, chúng ta nhanh chóng nấu cơm, đừng làm chậm trễ Đông Thăng trở về."

Bà nội Ngô dừng một chút lại nói: "Đông Thăng, nếu không hôm nay con đừng trở về nữa? Bây giờ đã muộn rồi, vội vội vàng vàng ăn một bữa cơm cũng không thể ngon. Đêm nay con hãy ở lại nhà bà nội, ngày mai rồi rời đi. Con là một cái đại nam nhân, có thể ngủ dưới đất trong phòng khách, thời tiết hôm nay ngủ dưới đất rất mát mẻ ”.

Lục Đông Thăng vội vàng muốn từ chối, nhưng Lục Hạ đã ngăn lại.

"Vậy con đành làm phiền hai ông bà, con xin cho Đông Thăng ở lại thêm hai ngày, hai ngày nữa con cũng muốn trở về một chuyến, vừa lúc chúng con có thể đi cùng nhau."

Bà nội Ngô xua xua tay, "Cùng bọn ta mà khách khí cái gì? Trong nhà có chàng trai trẻ đẹp trai như vậy, chúng ta hai vợ chồng già nhìn cũng vui mắt."

“Chị ba, em nên về thôi.”

Ăn uống trong huyện thành cần phải có tiền, Lục Đông Thăng tự biết mình ăn lượng cơm không nhỏ, không nghĩ sẽ ở lại đây.

Vợ chồng bà nội Ngô là người tốt, cậu càng không thể làm phiền bọn họ, Chị ba tìm được chỗ ở cũng không dễ dàng.