Thập Niên 80: Làm Giàu Và Nuôi Con

Chương 46

Hai người đi xuống lầu, những người hàng xóm đang xem náo nhiệt cũng rướn đầu nhìn họ.

Vưu Kim Lan đến gần với vẻ mặt bát quái, "Hai đứa thực sự đòi lại được đồ sao? Lão kẹt xỉ kia thế nhưng có thể nhả."

"Đây là đồ vật của bọn con, đương nhiên phải lấy lại."

"Ai da, Tiểu Hạ, con bây giờ thật sự khác trước, đúng là phải như vậy. Sau khi con đi, con không biết gia đình họ nói con thành cái dạng gì, nay còn không biết xấu hổ tham lam đồ vật nhà các con, thật là một người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch!"

Lục Hạ bảo Lục Đông Thăng đặt đồ xuống, lấy trứng từ trong túi ra và đưa cho mọi người có mặt hai quả.

"Các cô chú, chuyện hôm nay các cô chú đều thấy rồi, con tới đây để lấy lại đồ đạc, nếu có người nói hươu nói vượn, mong các cô chú có thể giúp con làm rõ, tránh để những người khác hiểu lầm."

Xem náo nhiệt còn được nhận trứng gà!

Một đám người tức khắc mừng rỡ không khép miệng được và hứa đi hứa lại rằng họ sẽ nói sự thật về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, tuyệt đối không để cô bị hiểu lầm.

Lục Hạ mỉm cười cùng Lục Đông Thăng rời đi.

Lục Đông Thăng cũng không tiếc nuối những cái trứng gà kia, cảm thấy chị ba rất phóng khoáng khi làm việc này.

"Chị, em hôm nay cũng thật thống khoái."

Kể từ khi Lục Hạ Chi kết hôn, Lục Đông Thăng luôn nghẹn một ngọn lửa trong lòng.

Mặc dù hôm nay không dạy cho gia đình đó một bài học, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác, chuyện xảy ra ngày hôm nay cho thấy gia đình họ đã đứng lên, không cần phải cúi đầu trước nhà họ Cao.

“Em vác có mệt hay không, đến lượt chị đi.”

Lục Đông Thăng nghiêng người né tránh, "Chị, em bây giờ đã lớn rồi, so với trước càng mạnh mẽ hơn, chuyện nhỏ này cũng không là gì, về sau nếu như gặp phải phiền toái, em nhất định có thể giúp chị!"

Lục Hạ thấy cậu không miễn cưỡng nên cũng không giành lấy nữa.

"Cha và mẹ có khoẻ không?" Lục Hạ cuối cùng cũng hỏi.

Cô phía trước vẫn luôn trốn tránh, hiện tại cảm thấy có người nhà cũng không tồi.

"Mọi chuyện đều ổn, sức khỏe của cha hiện tại đã tốt hơn nhiều và có thể làm được rất nhiều việc. Triều Thiên Triều Dương và Triều Quang cũng đã trưởng thành, đại ca và chị dâu đều có thể rãnh tay làm việc. Năm nay hoa màu nhà chúng ta trồng đều phát triển rất tốt, thu hoạch năm nay khẳng định không kém.”

"Em trai thì sao? Năm nay nó thi tuyển vào cấp ba đúng không? Kết quả thi thế nào?"

Lục Đông Thăng mím môi nói: “Nó thi ổn, có thể vào cấp ba, nhưng không thể vào trung chuyên.”

Lục Hạ thấy vẻ mặt của cậu thì có cảm giác không ổn: "Em ấy không muốn học cấp ba à?"

"Vâng, nó nói không muốn tiếp tục học, nói học rất nhàm chán, muốn về nhà làm ruộng."

Lục Đông Thăng tâm tình không tốt. “Chúng ta đều biết, không phải nó không muốn đi học mà là sợ trong nhà không có tiền, nó là người giống chị nhất trong nhà, mặc dù thành tích học tập không bằng nhưng rất thích đọc sách. Nhưng nó hiện tại một hai nói chính mình không thích học, cha mẹ nói như thế nào đều không nghe, bình thường nhìn ngoan ngoãn như vậy lúc này lại đặc biệt bướng bỉnh. Chúng ta hiện tại cũng không biết khuyên nó như thế nào. "

Ấn tượng của Lục Hạ về em trai mình khá mơ hồ, nguyên chủ trước kia thời gian ở nhà không nhiều lắm, sau xuất giá cũng rất ít về thăm nhà.

Cô nhớ đứa em trai này rất ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn khác với Lục Đông Thăng từ nhỏ đã leo lên nóc nhà lật ngói phá phách, khi còn nhỏ mọi người đều nói cậu ấy trông giống con gái.

“Người trong thôn còn nói rằng nhà chúng ta lòng dạ quá cao, luôn muốn thành người trí thức mà không tự nhìn xem chính mình mấy cân mấy lượng. Cha mẹ nghe được những lời này, trong lòng cũng có chút do dự”.

Lục Đông Thăng không thích học, nhưng cậu cũng biết học tốt sẽ có lợi cho mình .

Tuy nhiên những người xung quanh lại rất phản đối, cho rằng dân quê phải thành thành thật thật trồng trọt, trèo càng cao sẽ ngã càng đau mà thôi, hắn nghe nhiều cũng cảm thấy mê mang.

“Nếu em ấy có thể vào được cấp ba thì nên tiếp tục đi học. Nó chưa mười bốn tuổi, làm việc cũng không nhanh nhẹn, còn không bằng đọc thêm sách. Dù sau này có không vào được đại học trung chuyên cũng không sao, trong đầu có nhiều kiến thức, cơ hội so với người khác cũng nhiều hơn .”

"Chị ba..."

“Hai ngày nữa khóa học đầu tiên của chị kết thúc, lúc đó sẽ được nghỉ hai ngày, chị sẽ về nhà và thuyết phục em ấy. Vừa lúc cậu cũng cùng người trong nhà nói rõ ràng, cho cậu đến huyện tìm kiếm việc làm, chờ thời điểm ngày mùa cậu trở về giúp đỡ là được."

Lục Đông Thăng gật đầu đồng ý: “Chỉ cần kiếm hơn một nửa số tiền chị kiếm được, em có thể trả hết nợ và cho em trai đi học! Nó cho rằng em không biết, em đều thấy nó nửa đêm trộm sờ sách giáo khoa rất nhiều lần."