Thập Niên 80: Làm Giàu Và Nuôi Con

Chương 43

Lục Hạ khá tiếc nuối vì việc bán kem của mình bị gián đoạn, thùng xốp của cô vẫn còn để đó không dùng đến. Huống hồ không chỉ có thể bán kem mà còn có thể bán những thứ khác. Chẳng qua cô không thể lo liệu hết mọi việc, còn phải chú ý đến an toàn cá nhân của mình nên chỉ tập trung vào mỗi cái này.

"Chị ơi! Lời chị nói là thật ư?"

Lục Đông Thăng nếu không phải trên vai còn vác đồ vật, thì có lẽ hắn đã nhảy dựng lên.

“Em không tò mò sau khi ly hôn chị làm gì để kiếm sống sao?”

Lục Đông Thăng lúc này mới nhớ tới chuyện này, nhà họ Cao khẳng định sẽ không cho chị ba cái gì, chị ba phải nuôi mình cùng con, sao chị ấy lại đến được đây?

"Ôi cái đầu ngu ngốc này! Nếu như trở về như vậy, em khẳng định sẽ bị mắng. Em thấy chị so với trước nhìn khá hơn, cháu gái của em cũng được nuôi dưỡng tốt hơn nên cái gì cũng đều quên hỏi."

Lục Đông Thăng nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái, thanh âm trầm xuống. “Chị ba, có phải là chị tìm được anh rể mới rồi không?”

Lục Hạ tức giận trừng mắt nhìn cậu, "Nếu chị tìm được một người anh rể mới chăm sóc, chị còn sẽ hỏi em như vậy sao?"

Lục Đông Sinh cười lạnh: "Ha ha, đúng là như vậy."

Lục Hạ kể cho cậu nghe về việc bán kem trong khoảng thời gian này, đồng thời cũng nói về thu nhập của cô trong khoảng thời gian này.

Lục Đông Thăng há to miệng với vẻ mặt không thể tin được. "Kiếm, kiếm, kiếm cái này, nhiều như vậy?"

Những chiếc kem que chỉ có giá vài xu một chiếc, mặc dù đối với gia đình họ vẫn là quá đắt, họ căn bản không dám mua nhưng vẫn không thể ngờ rằng chỉ trong một tháng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

"Tiền đều ở trong tay chị, em nói đi?"

Lục Đông Thăng gian nan mà nuốt nước miếng, chỉ cần một tháng là có thể trả toàn bộ nợ trong nhà, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đẹp rồi.

"Không được, không được, em không thể làm công việc này được."

"Vì cái gì? Em ghét bỏ nó vì mất mặt hay là vất vả ?" Giọng điệu của Lục Hạ có chút nghiêm túc.

Lục Đông Thăng vội vàng lắc đầu, “Em làm thì chị sẽ làm gì bây giờ? Ở nhà em vẫn có thể làm ruộng, chị một mình nuôi con, không có khoảng thu nhập này, sau này sẽ sống thế nào? Không được, không được, loại chuyện này em không thể làm được, nếu thật sự làm như vậy, bố mẹ, anh chị chị dâu sẽ đánh chết em."

Lục Hạ nghe được những lời ngốc nghếch này, trong lòng ấm áp, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả không nói nên lời.

Trước đây gia đình cô chỉ hận không thể lấy đi tất cả những gì cô có, không đoạt cũng là vì bọn họ làm không thành, họ chỉ mong cô tiếp tục làm việc lao tâm khổ tứ, sau đó đem chỗ tốt nhường cho bọn họ.

Đây mới chính là gia đình thực sự phải không? Giúp đỡ lẫn nhau và nghĩ cho nhau. Mà không phải là một bên xứng đáng chịu tội, còn một bên khác là quỷ hút máu.

Lục Hạ đè nén chua xót trong cổ họng, nói: "Đồ ngốc, chị còn có việc khác. Hơn nữa, huyện này lớn như vậy, lại có nhiều người như vậy, còn sợ em đoạt công việc của chị hay sao?"

"Đúng vậy!" Lục Đông Sinh hai mắt lại sáng lên: "Chị, hiện tại chị đang làm gì? Có tốt hơn việc bán kem không?"

" Chị mở lớp phụ đạo tiếng Anh, xem như là làm giáo viên”.

"Thật ư!"

Lục Đông Thăng hưng phấn mà hét lớn một tiếng, thiếu chút nữa là đem hai tai Lục Hạ làm điếc.

Lục Mãn Mãn vốn đã ngủ say, bị dọa đến giật mình, một bộ muốn khóc lại không dám khóc.

Lục Hạ nhanh chóng vỗ vỗ mông dỗ dành, bé con ủy ủy khuất khuất hàm chứa nước mắt mới tiếp tục ngủ .

Lục Đông Thăng tự giác biết mình gây rắc rối, ngượng ngùng gãi đầu.

"Chị, em rất cao hứng. Chị là người học giỏi nhất nhà. Hồi đó... chúng ta đều thấy tiếc cho chị. Chị hiện tại có thể làm giáo viên, cha mẹ còn có anh chị chị dâu khẳng định đặc biệt vui mừng.”

Mọi người trong nhà họ Lục đều cảm thấy có lỗi với Lục Hạ, mỗi khi nhắc tới chuyện này, không khí trong nhà sẽ áp lực đến mức không thở nổi.

Nếu không phải bị bọn họ kéo chân sau, Lục Hạ bây giờ ít nhất đã là học sinh trung chuyên, hai năm sau khi tốt nghiệp có thể làm công chức nhà nước kiếm sống, cuộc sống sẽ không khó khăn như bây giờ. .

Lục Đông Thăng hận không thể hiện tại liền chạy về báo tin cho người nhà, để mọi người có thể cùng nhau hạnh phúc.

Khóe miệng Lục Hạ không khỏi cong lên.

Lục Hạ đã quen thuộc với khu vực nhà máy nên nhanh chóng bán hết mọi thứ mà Lục Đông Thăng mang theo.

Sau khi đưa Lục Mãn Mãn về nhà và nhờ bà nội Ngô giúp đỡ chăm sóc, hai chị em cùng nhau sát cánh tiến tới nhà họ Cao.