Lục Hạ và Lục Đông Thăng vội vàng tiến vào khu nhà Xưởng máy móc nông nghiệp, một nhóm người đang ngồi dưới bóng râm một bên nhặt rau một bên nói chuyện phiếm, từ thật xa đã nhìn thấy được họ.
Hai chị em đều cao gầy, rất ưa nhìn, mặc dù quần áo trên người có chút rách rưới, đặc biệt là quần áo của Lục Đông Thăng đều chắp vá nhưng trông vẫn rất vừa mắt.
Hai chị em lớn lên có chút giống nhau, Lục Hạ hiện tại lại có vẻ trẻ tuổi, nhìn như vậy rất giống long phượng thai.
"Người phụ nữ tóc ngắn vừa đi ngang qua... sao nhìn quen thế?"
“Ai da, đó không phải là con dâu trước nhà giám đốc Cao sao?”
"Đúng là cô ta! Còn anh chàng cao to đó tôi không thường xuyên nhìn thấy."
"Tại sao cô ta lại quay lại? Cô ta chắc là hối hận vì đã ly hôn đúng không? Tôi đã nói một người phụ nữ sau khi ly hôn thì làm sao mà sống được? Hiện tại khẳng định là sống không nổi nữa nên đến cầu xin quay lại."
Một bà thím vui sướиɠ khi người gặp họa, bà có quan hệ tốt với Lưu Tú Mai, hai người thường xuyên cùng nhau mắng mỏ Lục Hạ Chi.
Một bà thím khác trợn mắt nhìn bà nói: "Bà không có mắt à? Nhìn bộ dạng bây giờ của cô ấy đi, cô ấy so với lúc ở nhà họ Cao tốt hơn rất nhiều, thân hình cũng cao ráo hơn trước."
"Phụt." Một thím trẻ tuổi không nhịn được cười ra tiếng, "Còn có thể không cao sao? Trước đây vì tạm chấp nhận ai kia, phải cố ý đè thấp thân thể, nếu không thì người đàn ông đó sẽ không thể cao hơn."
Mọi người nghe vậy không khỏi bật cười, người dân huyện Nam Hồng nhìn chung đều không cao, Cao Thiên Hữu lại càng thấp hơn mức trung bình.
Khi Cao Thiên Hữu kết hôn với Lục Hạ Chi, mọi người đều bật cười, họ cảm thấy gia đình nhà họ Cao sẵn lòng cưới một cô gái nông thôn như vậy là vì để con cháu của họ có thể cao hơn.
"Sao tôi lại thấy tư thế đó giống như muốn đánh nhau vậy? Đây là có chuyện gì?"
Vưu Kim Lan vẫn luôn không hé răng, nâng cằm kiêu ngạo nói: "Tôi biết chuyện gì đang xảy ra đấy."
Có người không chịu nổi, liền vớ lấy một lá rau xanh ném qua: "Vưu Kim Lan, mau nói! Đừng úp úp mở mở."
Vưu Kim Lan đập nát lá rau một cách thô bạo và nói: "Người đi cùng Tiểu Lục là em trai của cô ấy. Sáng sớm hôm nay, chàng trai trẻ mang theo một đống đồ lớn tới đây. Thứ tôi nhìn thấy là hai con gà mái già, hai quả dưa hấu lớn và một bao gạo lớn. Tôi ước lượng có thể đến một trăm cân."
Mọi người vừa nghe liền hiểu ra: "Đều đã ly hôn, Lưu Tú Mai cũng dám nhận sao?"
"Có gì mà không dám? Sau khi nhận liền đem người ta đuổi ra khỏi nhà. Bà nghĩ tại sao hôm nay tôi chỉ ngồi đây mà không làm gì cả, chính là sớm chờ xem kịch hay!"
Một đám người nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó vô cùng ăn ý chuyển ghế dài và giỏ rau đến dưới lầu nhà họ Cao, ngay cả dưới ánh nắng chói chang cũng phải đến nhìn náo nhiệt, lỗ tai đều dựng đứng cả lên.
Kể từ khi Cao Thiên Hữu và Lục Hạ Chi ly hôn, Lưu Tú Mai đã tìm mọi cách để đổi trắng thay đen, thậm chí còn gay gắt nói rằng Lục Hạ Chi chỗ này không tốt chỗ kia không được.
Trước đây bà ta luôn coi thường nhà thông gia, kết quả coi thường thì coi thường, đồ vật lại không lấy thiếu một thứ gì, còn chưa bao giờ nói được một lời tử tế.
"Chị, đứng đằng sau em đi."
Lục Hạ đang định gõ cửa thì bị Lục Đông Thăng chặn lại, một bộ trông như sắp xông vào trận chiến.
Lục Hạ dở khóc dở cười, lại cũng cam chịu tư thế bảo vệ của cậu. Đây là điều mà cô chưa từng được thể nghiệm từ gia đình trước đây, cũng muốn tận hưởng một chút.
"Gõ gõ gõ, gõ cái gì gõ, ai vậy..."
Lưu Tú Mai đang dọn dẹp nhà cửa thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, bà cảm thấy rất khó chịu.
Những việc này trước đây đều là Lục Hạ Chi làm, sớm hơn nữa là con gái của bà làm, bây giờ không có người giúp đỡ, chỉ có thể tự mình làm, cũng làm bà mệt muốn chết rồi.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Lục Đông Thăng cao lớn, sắc mặt đột nhiên tối sầm, liền đóng cửa lại.
Lục Đông Thăng tay mắt lanh lẹ chặn cửa lại, mạnh mẽ ép nó mở ra.
"Mày đang làm gì vậy! Mày đây là đột nhập vào nhà người ta cướp bóc! Tao sẽ đi tìm cảnh sát nhốt mày lại!"
Lưu Tú Mai hoảng sợ, trực tiếp hét lên.
Khi nhìn thấy Lục Hạ ở phía sau Lục Đông Thăng, bà càng tức giận hơn.
Lúc trước Cao Thiên Hữu ly hôn bà không có mặt, Lục Hạ sau khi ly hôn cũng biến mất, bà muốn tìm người chửi mắng một đốn đều không được.
Hiện tại thế mà trực tiếp tìm tới cửa, bà lập tức xắn tay áo muốn vượt qua Lục Đông Thăng, bắt con khốn này đánh cho nó một trận.