Chị ba của cậu xinh đẹp lại thông minh, là một nhân tài tốt, xuất thân từ nông thôn thì có làm sao, nếu không phải do vội vàng thì cưới một người đàn ông thành phố có điều kiện tốt cũng không phải việc khó.
Chị ba của hắn quả thực bây giờ so với trước kia không giống nhau, nhưng Lục Đông Thăng vẫn lo lắng cô sẽ bạc đãi chính mình.
"Đồ vật khẳng định phải đến lấy về, nhưng em mang theo nhiều đồ như vậy không tiện, chúng ta trước tiên phải giải quyết những thứ này."
“Thật sự?” Lục Đông Thăng hồ nghi, lo lắng đây là kế hoãn binh của chị mình.
"Em đi đòi lại đồ vật, chị cũng phải đi theo đích thân tới cửa, chị cùng nhà bọn họ đã giải quyết xong mọi việc, còn dựa vào cái gì lấy đồ của chúng ta!"
Lục Đông Thăng vừa nghe tức khắc cao hứng: "Chị, người rốt cục cũng đã giống chị của em rồi!"
"Chúng ta đi nhanh thôi." Lục Hạ bật cười, "Em nói mang theo hai quả dưa hấu lớn? Dưa hấu ở nhà đều chín rồi à?"
Sau khi chia hoa màu cho từng hộ, nhà họ Lục liền cắt một mảnh đất cát không thích hợp để trồng lúa và trồng dưa hấu.
Dưa hấu nhà họ trồng đặc biệt ngọt, trước kia đều có nhiệm vụ phân phối. Chỉ là lúc đó nhà không ăn được mấy miếng, tất cả đều phải giao hết.
Kỳ thật nhà họ Lục hiện tại cũng không đành lòng, bọn họ đều muốn đổi dưa hấu lấy tiền, chỉ ăn mỗi loại không cẩn thận bị nứt vỡ, người trong nhà thử chút ít hương vị là đủ rồi.
“Chín rồi, có người chuyên môn đi xuống thu, giá cao hơn một chút so với năm vừa rồi”.
Nhưng so với giá bán bên ngoài thì kém hơn rất nhiều.
Lục Đông Thăng kỳ thật càng muốn tự mình vận chuyển và bán nó, nhưng chỗ của họ quá xa xôi hẻo lánh, lên thôn trên cũng không thể bán được với giá cao. Chạy đến thị trấn một mình lộ phí đã không ít, nếu mang quá nhiều dưa hấu thì phải trả thêm tiền, có vất vả cũng không kiếm được bao nhiêu.
Hơn nữa cho dù giải quyết hết những thứ này, cậu cũng không dám nói một hơi có thể đem dưa đều bán hết, nếu chúng hư thúi trong tay thì càng phiền toái hơn.
“Chị, em thấy làm việc trên đồng ruộng không có tương lai.” Lục Đông Thăng cảm xúc hạ xuống.
Trong thôn mọi người đều vui mừng vì nông sản thu hoạch đã được chia cho từng nhà, bây giờ đã có lúa lai, năng suất cao hơn trước rất nhiều, chỉ cần chăm chỉ thì không bao giờ sợ đói nữa.
Nhưng Lục Đông Thăng vẫn cảm thấy làm nông quá khó khăn, có lương thực trong tay thì không sợ chết đói, nhưng cũng không có dư tiền, một khi sinh bệnh hoặc là có gì ngoài ý muốn, liền sẽ lâm vào hoàn cảnh như nhà bọn họ hiện tại: nợ nần, thiếu một đống nợ, có cắn răng làm việc chăm chỉ cả đời cũng khó mà trả hết.
Cậu không dám nói những lời này với gia đình, sợ người trong nhà nói cậu không ổn trọng, cuộc sống đã đủ còn không biết đủ, không hài lòng với cuộc sống hiện tại. .
Chị ba vẫn luôn ở trong huyện thành, Lục Đông Thăng cảm thấy cô nhất định khác biệt, cũng nhịn không được mà nói một câu.
“Vậy em cảm thấy làm việc gì mới có tương lai?”
"Em cũng không biết." Lục Đông Thăng chưa đủ mười tám tuổi, vóc dáng cao lớn nhưng khuôn mặt vẫn còn non nớt, vẻ mặt mê mang.
“Em nghe nói có người thôn bên sang tỉnh Quảng Đông làm việc, mỗi tháng còn có thể gửi khoảng 20 tệ về cho gia đình. Trong nhà hiện còn nợ 200 tệ, nếu em ra ngoài làm việc thì chưa đầy một năm là có thể trả hết."
"Em cũng muốn ra ngoài thử sao?"
Lục Đông Thăng gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Em muốn kiếm tiền, nhưng nơi đó không quen không thân sợ bị lừa gạt. Em phía trước có hỏi qua, có người kiếm được gửi tiền về nhà, cũng có người biến mất không một dấu vết. Cha mẹ cũng không đồng ý cho em đi xa ”.
Lục Đông Thăng là người mạnh dạn, nhưng đối với cậu, một người luôn ở trong môi trường lạc hậu, vẫn là có chút lo lắng khi lang bạt vào một nơi xa lạ như vậy.
Trước mắt cần phải có người hỗ trợ để thực hiện bước đó.
Hiện tại bên ngoài khá hỗn loạn, nền kinh tế vừa mới phục hồi, nguồn cung lao động dư thừa và rất khó tìm được việc làm
Vào thời điểm này, phụ nữ vào nhà máy dễ dàng hơn nam giới, nam giới có xu hướng đến công trường làm việc nặng nhọc nhiều hơn.
Công việc vất vả chưa nói, an toàn lao động hiện tại cũng không tốt, gặp phải quản đốc lòng dạ hiểm độc tiền lương đều không lấy được.
Ở thời đại vừa bị thị trường tấn công này, có người vì tiền mà bất cứ cái gì cũng dám làm.
"Em có ý tưởng này cho thấy em có chí tiến thủ."
Lục Đông Thăng hai mắt sáng lên, "Chị, chị có đồng ý cùng em ra ngoài phiêu lưu không?"
"Xem ra trong lòng em đã sớm có quyết định." Lục Đông Thăng cười ngây ngô, không có phản bác.
“Nếu em chỉ muốn kiếm tiền thì không cần phải đến tỉnh Quảng Đông. Ở đây chị có việc làm, nếu em không ngại vất vả thì có thể thử xem. Nhưng trước tiên phải tìm một nơi trú lại huyện thành, nếu không cũng không có cách nào làm được.”