“Còn tùy thuộc vào loại sản phẩm nào, giống loại màu sắc và hoa văn đẹp như thế này thì vừa nhập vào là hết hàng nên phải nhanh chân mới mua được.”
"Còn những loại khác thì sao?"
"Cũng không khác lắm. Vải ở huyện chúng ta vẫn luôn thiếu hụt hàng."
Lục Hạ yên lặng ghi nhớ một số chất liệu vải thời trang nhất hiện tại, cầm lấy tấm vải làm Lục Mãn Mãn trông thật dễ thương rồi rời đi.
Cô mang vải đến thợ may, bản thân cô cũng học được một số kiến thức về thiết kế thời trang, nguyên chủ lại biết cắt vá quần áo nên có thể tự làm được. Nhưng cô không có máy may nên phải may từng mũi một mũi một thì thôi quên đi.
Cô lựa chọn tất cả đều là trang phục thường ngày, một chiếc váy quần dài quá đầu gối, một chiếc quần dài, hai chiếc áo phông cotton nguyên chất và một chiếc áo sơ mi làm từ sợi tổng hợp, tất cả đều có phong cách đơn giản và thanh lịch.
Lục Mãn Mãn thì may bộ áo liền quần, như vậy không phải lo bụng bị bóp chặt, thậm chí có di chuyển cũng không phải lo bụng bị lạnh.
Đi ra khỏi tiệm may, Lục Hạ muốn thừa dịp ngày họp chợ hôm nay để mua một ít rau dưa và trứng mà không cần phiếu, liền thấy được một bóng dáng quen thuộc.
"Chị ba!"
Lục Đông Thăng cao khoảng 1,8 mét, ở huyện nhỏ phía Nam này, chiều cao của cậu rất nổi bật khiến Lục Hạ khó có thể bỏ qua.
Lục Đông Thăng đã sớm nhìn thấy Lục Hạ, nhưng cô hiện tại thay đổi quá nhiều, người đi đến trước mặt mới dám nhận.
Lục Hạ ngẩn người, trong đầu mới dần dần xuất hiện thông tin về người trước mặt, có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa.
"Đông Thăng, sao em lại ở đây?"
“Cha mẹ bảo em đến gặp chị, thuận tiện mang những thứ này lại đây bán.”
Lục Đông Thăng cười rạng rỡ, trước mặt bày cà tím, dưa leo, mầm bí đỏ và các loại rau củ khác, còn có ba con gà trống.
Anh chị em họ Lục lớn lên đều không tồi, Lục Đông Thăng trước mặt năm nay đã mười tám tuổi, cao gầy, khuôn bị phơi đến ngăm đen nhưng vẫn có tướng mạo ưa nhìn.
Cậu là người tính tình sôi nổi nhất trong gia đình, mỗi lần đều là cậu mang đồ vật đến huyện thành.
Lục Hạ tâm tình có chút phức tạp khi đối mặt với gia đình nguyên chủ, còn có chút không biết phải làm sao.
Người nhà của cô đã mang đến cho cô quá nhiều hồi ức không tốt đẹp, cho nên dù trong trí nhớ của nguyên chủ người nhà cô ấy rất tốt, cô vẫn không dám chủ động đến gần họ.
Lục Hạ cũng không thể phán đoán nguyên chủ liệu có bị bộ lọc gia đình che khuất hai mắt nên mới thấy một mặt tốt đẹp của họ hay không.
Cô đã từng là một dạng như vậy, cho dù có bị tổn thương, cô vẫn tin rằng mặc kệ có như thế nào đều là người một nhà, chưa bao giờ từ bỏ ý định đối tốt với bọn họ, để họ thấy cô tốt như thế nào, để họ đối xử với cô càng ngày càng tốt hơn.
Dù trong lòng kỳ thật rất rõ mình là người chịu hy sinh và bị phớt lờ nhưng vẫn như cũ cam tâm tình nguyện đưa đầu ra cho họ lợi dụng.
Cô lúc trước có thành tích học tập xuất sắc, được nhận vào trường cấp 3 trọng điểm của thành phố nhưng gia đình không cho phép cô tiếp tục học, muốn cô nghỉ học ở trong nhà làm việc.
Chính các thầy cô giáo đã đến tận nhà vận động hành lang, tuyên bố sẽ không phải trả một xu học phí, nhà trường sẽ lo toàn bộ chi phí sinh hoạt cho cô nên gia đình mới miễn cưỡng đồng ý cho cô theo học trường cấp 3 tại huyện.
Từ khi học cấp 3, Lục Hạ liền không còn xin trợ cấp từ gia đình. Ngược lại, bắt đầu từ khi vào đại học, cô phải chu cấp thêm tiền cho gia đình.
Khi cô học cấp 3, gia đình cô mở một quán ăn nhỏ ở thị trấn, ngày nào cô cũng phải về phụ giúp, bận rộn đến tận nửa đêm.
Điều này cũng khiến cô không thể tập trung quá nhiều vào việc học và sau đó cô chỉ được nhận vào một trường đại học xếp hạng trung bình.
Cô vẫn luôn không có biện pháp thoát ly khỏi trói buộc từ gia đình, trải qua rất nhiều chuyện vẫn không thể buông bỏ.
Mãi cho đến khi cô ngã bệnh phải nằm viện, nhìn thấy người nhà mong cô sớm qua đời để có thể thừa kế tài sản của cô, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Từ đó về sau, cô liền “lục thân bất nhận”, còn bởi vì cơn bạo bệnh bất ngờ lúc đó mà sớm lập di chúc với điều kiện toàn bộ tài sản đứng tên cô sẽ được quyên tặng sau khi cô qua đời.
*Lục thân bất nhận: Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận
Vì đã bị tổn thương quá sâu nên cô thà tin tưởng bạn bè, người lạ, cũng sợ hãi cái gọi là người nhà thân mật.
Lục Hạ vốn nghĩ rằng chính mình kiếm tiền, đến lúc đó cho bọn họ tiền coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng với nguyên chủ là được.
Không nghĩ tới nhanh như vậy liền cùng người nhà gặp mặt.
Cảm giác gần gũi tự nhiên đó khiến cô vừa quen thuộc lại vừa sợ hãi.
Lục Đông Thăng hưng phấn mà đánh giá Lục Hạ từ trên xuống dưới, "Chị ba, chị thay đổi nhiều quá, vừa rồi em suýt nữa không nhận ra. Đây là cháu gái em à? Ôi trời, lớn lên xinh quá, so với thời điểm mới sinh xinh hơn rất nhiều."