"Bà nội Ngô, con dẫn Mãn Mãn ra ngoài mua mấy mét vải, nếu về muộn hai người hãy ăn cơm trước không cần chờ con."
Lục Hạ địu Mãn Mãn ở trước ngực, mang theo ô chuẩn bị đi ra ngoài.
Lục Mạn Mạn một tháng này lớn rất nhanh, vốn dĩ nhỏ nhỏ gầy gò đáng thương, bây giờ khuôn mặt trở nên mũm mĩm, cánh tay cũng từng ngấn từng ngấn, quần áo trước đây cũng có chút nhỏ.
Lục Hạ cũng muốn mua vải để may một ít quần áo mới, trước đây cô chỉ có một bộ áo quần tươm tất, là nhà họ Cao thấy cô ăn mặc quá tồi tàn rách nát nên mới miễn cưỡng bảo cô mua.
Những bộ quần áo khác đều được vá lại, nguyên chủ rất giỏi may vá, biết cách che giấu chỗ rách nên trông vẫn như cũ thực chỉnh tề.
Lục Hạ phía trước cũng không nghĩ tới việc chi tiền may quần áo, cảm thấy chăm sóc thân thể để khôi phục trở lại mới là quan trọng nhất.
Bây giờ trong tay cô có khoảng 300 tệ, lúc này mới sẵn sàng bỏ tiền mua vải để may quần áo mới.
Hợp tác xã cũng bán quần áo may sẵn nhưng chúng quá đắt, Lục Hạ tiếc tiền.
"Đã đến lúc mua một ít quần áo mới cho hai mẹ con. Con có đủ phiếu vải không? Ở đây ta vẫn còn một ít."
Lục Hạ xua tay: "Đủ ạ, mùa hè cũng không cần quá nhiều."
Lục Hạ mang theo bé con đi ra ngoài, khi cô đi ngang qua gốc cây đa lớn, mọi người đều thân thiết chào hỏi cô.
Kể từ khi cô bắt đầu mở lớp phụ đạo tiếng Anh, thái độ của mọi người trong khu đối với cô đã thay đổi rất nhiều.
“Cô giáo Lục, hôm nay mang con đi ra ngoài chơi ha?”
Lục Hạ gật đầu với họ: “Thừa dịp hôm nay nghỉ, đi ra ngoài chơi một chút.”
"Ai da, cô Lục, con của cô xinh quá, tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào dễ thương như vậy."
Lục Mãn Mãn khi nghe thấy có người khen ngợi mình, hưng phấn đến quơ chân múa tay.
Chờ khi Lục Hạ và con gái rời đi, những người đang tận hưởng bóng mát dưới gốc cây liền chuyển ngay đề tài cuộc nói chuyện sang hai mẹ con họ.
"Tiểu Lưu, con của ngươi học phụ đạo thế nào? Có thật sự tốt như mọi người nói không? Ta có điểm không tin."
"Đừng nghi ngờ, đừng lo lắng về cô ấy. Cô ấy thật sự rất giỏi. Ban đầu con tôi nhìn đến tiếng Anh liền đau đầu, nhưng bây giờ nó học rất hăng say."
"Thật hay giả?"
"Tất nhiên, nếu không thì tại sao Chủ tịch Triệu lại cho cả hai đứa trẻ tham gia lớp phụ đạo của cô ấy? Tôi cảm thấy những lời trước đây nói về cô ấy đều chỉ là tin đồn. Nếu cô ấy là cái loại không đàng hoàng như vậy thì sao có thể mang theo con gái cực khổ mà đi bán kem?"
"Mấy bà xem, cô ta thật có bản lĩnh, hướng gió xoay chuyển thật là nhanh."
"Tôi cũng là ăn ngay nói thật, cô ấy đã sống ở đây được một thời gian. Cô ấy là cái dạng người gì chúng ta đều không nhận ra được hay sao?"
Mọi người có mặt đều đồng tình với điều này, từ khi Lục Hạ đến, cô ấy đã chăm sóc bà nội Ngô và ông nội Triệu rất tốt.
Mỗi ngày đặc biệt cần mẫn mà làm cái này cái kia, đồ ăn cô nấu cũng ngon hơn, dù đều là món chay nhưng vẫn thấy ngon hơn những nhà khác.
Sau một tháng, khí sắc của hai vợ chồng già đã tốt hơn trước rất nhiều, lời nói cũng có sức sống hơn trước.
Trước đây bọn họ hoài nghi ngờ hai vợ chồng già cho không, hiện tại thấy Lục Hạ là một người bản lĩnh đều cảm thấy nghi ngờ kia là không thể?
"Đúng vậy, phụ nữ nếu không thể sống tốt thì sẽ không nguyện ý ly hôn, cô ấy còn có một đứa con, tái giá đều không dễ dàng."
“Tôi cảm thấy gia đình kia muốn có con trai nên cô ấy và con gái mới bị đuổi ra khỏi nhà”.
"Ai, chuyện này chúng ta cũng không thể có biện pháp, không có con trai thì làm sao bây giờ? Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn phải có con trai."
"..."
Trong hợp tác xã có rất nhiều người, nhân viên bán hàng vội đến xoay vòng, tính tình rất tệ, nói chuyện đều là la hét.
Nếu ai chậm một chút chắc chắn sẽ nhận được một cái liếc xéo.
Lục Hạ mang theo con khó có thể tiến lên phía trước nên cô phải đợi rất lâu mới đến lượt mình.
Nhân viên bán hàng vốn đang có mặt đen, nhưng nhìn đến Lục Mãn Mãn môi đỏ răng trắng hướng tới cô cười, một đôi mắt to ngấn nước nhìn cô, lòng chợt dịu lại, thái độ cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.
Lục Hạ lấy ra phiếu cùng tiền, nhanh chóng nói ra nhu cầu của mình.
Trong lúc chen hàng cô đã suy nghĩ rất kỹ mình muốn loại vải nào và giá bao nhiêu, đỡ khi đến trước mặt, ấp úng nửa ngày, lại bị ăn mắng.
Thái độ của những người bán hàng ngày nay không tốt là thật, nhưng cũng có những người mua nửa ngày nói không rõ chọc người bán gấp đến giận cũng không phải là giả.
Thời điểm có nhiều người, những người mua như vậy đặc biệt gây khó chịu và dễ khiến người bán hàng tức giận.
Nhìn thấy Lục Hạ dứt khoát như vậy, người bán hàng trong lòng cũng thoải mái, thời điểm đo vải còn nới lỏng một chút.
"Cô may mắn đấy. Những mảnh vải này bán rất chạy. Nhìn xem, chỉ còn lại có bấy nhiêu thôi. Nếu đợi thêm một lát nữa, dù có tiền và phiếu cũng không thể mua được."
Lục Hạ cũng thấy được điều này, tò mò hỏi: "Hiện tại vải vẫn còn khó mua vậy sao?"
Cô nhớ phiếu vải bị hủy từ rất sớm, nhiều địa phương sản xuất thừa hàng, kiểu dáng đa dạng lại không theo kịp xu hướng nên ứ đọng lại rất nhiều hàng.