Viên Hiểu Tuệ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hít sâu một hơi, thật sâu cúi đầu chào hắn:
"Thiên Hữu ca, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này chiếu cố cùng chỉ dẫn, để cho em bay bổng trong đại dương văn chương, cảm nhận được sự hấp dẫn của văn chương. Quen biết được một đại ca như anh, em thật sự rất vui."
Cao Thiên Hữu bị đánh đến trở tay không kịp:
"Tiểu Tuệ... em, em không thể cứ như vậy từ bỏ văn chương!"
“Mẹ em nói khi lấy chồng phải an phận chăm sóc chồng và nhanh chóng sinh con trai. Đây là nghĩa vụ của người phụ nữ, em chỉ có thể chôn những bài thơ, lời ca đó trong lòng. Xin lỗi, đã làm anh thất vọng rồi."
"Ai nói! Phụ nữ sau khi lấy chồng vẫn có thể nói chuyện thơ ca!"
Viên Hiểu Tuệ nghẹn ngào nói: “Nếu người đàn ông nào cũng cởi mở và lãng mạn như anh thì thật tốt.”
Viên Hiểu Tuệ vóc dáng không cao, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, điển hình “tiểu gia bích ngọc”.
*“Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”
Đôi mắt cô ửng đỏ, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương, điều này khiến cao Thiên Hữu cảm thấy chính mình đều trở nên cao lớn hơn.
Nghĩ đến một cô gái tốt như vậy phải gả những người đàn ông thúi và chôn vùi bản thân trong gia đình, hắn cảm thấy thật đau lòng.
“Vậy em gả cho anh.”
Viên Hiểu Tuệ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn Cao Thiên Hữu, đôi mắt lộ ra kinh hỉ, nhưng sau đó lại ảm đạm đi xuống.
"Em làm sao có thể xứng đôi với anh? Em chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện này, dì Lưu cũng sẽ không đồng ý. Em thậm chí còn không thể so sánh với chị Hạ Chi, chị ấy hiện đã bắt đầu buôn bán kem, còn em thì không thể làm gì được. "
Cao Thiên Hữu cao giọng: "Bán kem? Người phụ nữ đó thế mà lại bán kem?"
Viên Hiểu Tuệ giả vờ một bộ nói sai bộ dáng: "Thực xin lỗi Thiên Hữu ca, em không có ý nhắc đến chị Hạ Chi, em cũng là trong lúc vô ý nghe thấy ai đó nhắc đến."
"Không sao đâu, anh biết em là một cô gái thiện lương, tất cả đều là vì em quá quan tâm đến anh."
Trong lời nói của cao Thiên Hữu ẩn chứa niềm vui sướиɠ khôn tả, sở dĩ hắn muốn tìm một cô gái có điều kiện tốt là vì hắn không nuốt nổi cục tức này.
Sau khi ly hôn, hắn luôn cảm thấy Lục Hạ Chi nhất định có người ở bên ngoài, người đó có điều kiện tốt hơn hắn nên mới kiên quyết lựa chọn ly hôn.
Hiện tại nghe tin người phụ nữ đó lưu lạc trên đường phố bán kem, hắn chợt thấy sảng khoái.
Hắn nói tìm đâu ra người tốt như hắn, không có hắn thì cuộc sống chắc chắn khốn khổ lắm đúng không?
Cao Thiên Hữu thậm chí còn tưởng tượng rằng Lục Hạ Chi sẽ không nhịn được nữa mà quay lại quỳ xuống cầu xin hắn tái hôn.
Cơn giận trong lòng đã biến mất, Cao Thiên Hữu nhìn về phía Viên Hiểu Tuệ càng thêm thuận mắt.
Hắn thích Viên Hiểu Tuệ, nhưng điều kiện của cô rất kém nên hắn vẫn luôn không hạ quyết tâm.
Bây giờ không cần cạnh tranh với khẩu khí háo thắng kia nữa, hắn cảm thấy cưới Viên Hiểu Tuệ cũng không tồi.
Cô là một cô gái thành phố, tuổi cũng còn nhỏ, là một cô gái sạch sẽ đơn thuần lại tràn đầy hơi thở văn nghệ.
"Tiểu Tuệ, chúng ta hãy ở bên nhau."
Viên Hiểu Tuệ rất vui mừng, vừa cười vừa khóc.
Nhìn thấy cô như vậy, Cao Thiên Hữu trong lòng càng thêm đắc ý thỏa mãn, dùng tay lau nước mắt cho cô.
"Cô gái ngốc, khóc cái gì?"
Viên Hiểu Tuệ xấu hổ nghiêng mặt sang một bên: "Thiên Hữu ca, em rất rất rất vui, còn tưởng rằng chúng ta về sau sẽ không bao giờ giống như hiện tại nữa."
"Nha đầu ngốc..." Cao Thiên Hữu nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có người, liền ôm Viên Hiểu Tuệ vào trong lòng
Thân hình nhỏ nhắn của Viên Hiểu Tuệ làm Cao Thiên Hữu cảm thấy chính mình rất cao lớn và có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho phụ nữ.
Ngửi được mùi hương nữ tính trên người Viên Hiểu Tuệ, trong lòng có chút xao động.
Viên Hiểu Tuệ tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, đẩy Cao Thiên Hữu ra, vẻ mặt lo lắng nói: "Nhưng dì Lưu nhất định không thích em, em phải làm sao bây giờ?"
"Không sao cả, có anh ở đây rồi."
Viên Hiểu Tuệ lắc đầu: "Em không muốn anh gặp phiền toái, Thiên Hữu ca."
Cao Thiên Hữu tròng mắt xoay chuyển nói: "Anh có một biện pháp đối phó, mẹ nhất định sẽ đồng ý."
"Cái gì?" Viên Hiểu Tuệ vẻ mặt ngây thơ lại chờ mong mà nhìn hắn.
Hầu kết của Cao Thiên Hữu di chuyển lên xuống, "Điều mà bố mẹ mong đợi nhất chính là một đứa cháu trai. Chỉ cần có cháu trai, bất cứ điều gì họ cũng sẽ đồng ý."