Lục Đông Thăng nhìn thấy Lục Mãn Mãn thì rất cao hứng, trước đó nhìn đứa nhỏ gầy gò lại lo lắng không nuôi được nó.
"Ngoan ngoãn, chờ cậu bán những thứ rau và gà này sẽ mua kẹo cho em ăn! Chị ơi, chị đã đặt tên cho đứa bé chưa? Nên gọi là gì đây?"
"Có, tên là Lục Mẫn Tuyết, nhũ danh là Mãn Mãn."
"Cái tên hay quá, a,họ, họ Lục?" Lục Đông Thăng trợn tròn mắt, "Anh rể đồng ý lấy họ của chúng ta sao?"
Lục Hạ mím môi nói: "Hắn không còn là anh rể của em nữa. Chúng ta đã ly hôn rồi."
“Cái gì?!” Lục Đông Thăng cho rằng mình bị ảo giác.
"Người ở đây nhiều, lát nữa chị sẽ kể chi tiết hơn cho em."
Lục Hạ nhìn trước mặt đồ ăn cùng thịt gà, nói: "Em đem sạp dọn đi, lát nữa chị sẽ bán những thứ rau và thịt gà này cho cậu."
Lục Đông Thăng kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngác nghe Lục Hạ dặn dò, thu dọn mọi thứ trên sạp hàng.
Hai chị em đi đến một nơi yên tĩnh, Lục Đông Thăng không nhịn được đặt câu hỏi: "Chị, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?! Tại sao lại ly hôn? Có phải tên khốn kiếp họ Cao đó bắt nạt chị không? Dám khi dễ người họ Lục chúng ta, em phải đánh chết hắn!"
Lục Đông Thăng nghiến răng nghiến lợi, lửa bốc lêи đỉиɦ đầu.
Cậu ngay từ đầu đã không thích người anh rể này, cả nhà đó mắt đều lớn hơn đỉnh đầu.
Nhưng lúc trước bọn họ đưa 500 tệ thực sự đã cứu gia đình họ một mạng, ở trước mặt người nhà họ Cao, người nhà họ eo đều ưỡn không thẳng.
Nhà họ Lục bọn họ nghèo, đến huyện trấn không dễ dàng, đến cũng không thể mang theo thứ gì tốt, cũng chỉ là một ít cơm, rau và trứng, thỉnh thoảng có thể mang theo thịt gà và thịt lợn. Những thứ đó không có giá trị lắm nhưng đã là thứ tốt nhất mà họ có thể có được, chính là hy vọng Lục Hạ Chi có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn ở nhà họ Cao.
Mỗi lần Lục Đông Thăng đến thăm chị gái, trong lòng đều thực xót xa, chỉ mới kết hôn ba năm, đã bị mài giũa đến tìm không thấy bộ dáng lúc trước, mắt cũng không còn sinh khí.
Hiện tại còn tráo trở đuổi chị gái ra khỏi nhà, cậu rốt cục nhịn không nổi nữa!
Lục Hạ vội vàng giữ chặt cậu, nói: "Trước bình tĩnh, là chị chủ động ly hôn."
Lục Đông Thăng không thể tin được.
"Em nghe không sai, chính là chị đề cập."
“Vậy, vậy cũng là do bọn họ bức ép.”
Lục Hạ không phủ nhận điều này, nói ra lý do ly hôn.
“Chị sẽ không mang cho đứa bé. Dù không có chuyện con cái, cuộc hôn nhân này chị cũng không thể tiếp tục. Ba năm qua chị đã trả lại hết cho họ, từ nay hai nhà sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.”
"Nhưng em chính là không nuốt nổi cục tức này." Lục Đông Thăng tức giận đến mức đá vào góc tường.
Cậu biết rõ nhất chị ba của mình là người như thế nào, nếu không phải bị đẩy vào đường cùng thì đã không làm ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Ly hôn gây thương tổn rất lớn cho người phụ nữ đến mức có thể bị dìm chết trong nước bọt ở nông thôn.
"Chị cảm thấy ly hôn khá tốt. Em xem, hiện tại chị đang sống rất tốt. Đừng vì chị mà đánh người khác. Bây giờ luật xử rất nghiêm ."
Các cuộc đàn áp nghiêm trọng bắt đầu từ năm 1983, hiện tại các nơi cũng bắt đầu có động tĩnh, nếu đánh người, thông thường bạn sẽ bị giam vài ngày, nhưng trong thời gian đặc biệt này bạn có thể bị giam đến vài năm, thậm chí có thể bị bắn.
Lục Đông Thăng tính cách nóng nảy, phía trước vẫn luôn kìm nén, Lục Hạ sợ cậu hiện tại không còn bận tâm, đem nghẹn khuất mấy năm nay đều phát tiết ra tới.
"Nhưng nghĩ như thế nào đều không dễ chịu, quá tiện nghi cho nhà kia rồi!"
"Được rồi, chúng ta sống tốt là tốt rồi. Dù sao, 500 nhân dân tệ đã cứu mạng gia đình chúng ta. Nếu thực sự muốn trả thù chỉ cần cố gắng sống một cuộc sống tốt hơn họ. Với tính GATO của họ, khẳng định sẽ tức chết.”
Lục Đông Thăng nghe những lời này, tóc của cậu mới chậm rãi xòa xuống.
Lục Hạ đang định bảo cậu thu dọn đồ đạc đi theo cô thì Lục Đông Thăng chợt nhớ ra điều gì đó liền vỗ đùi một cái.
"Không được, em phải đi tìm bọn họ!"
"Lại xảy ra chuyện gì thế?"
“Vừa đến huyện thành, em đã đến nhà họ Cao trước. Bà lão căn bản không nói gì về việc chị ly hôn, chỉ nói rằng chị không có ở nhà. Cha mẹ bảo em đem 100 cân gạo, còn có hai con gà mái, hơn năm mươi trứng và hai quả dưa hấu lớn cho chị, bà già vô liêm sỉ đó đã nhận hết!”