Lục Hạ không có ý làm ông bà khó chịu, chỉ là cảm thấy cô có chút ỷ lại quá mức ông bà. Bọn họ không thân chẳng quen nên nhờ ông bà giúp đỡ việc chăm sóc trẻ, mặc dù Mãn Mãn rất ngoan ngoãn và dễ chăm sóc, cô cũng cố gắng hết sức để hỗ trợ trong sinh hoạt nhưng như vậy cũng không quá thích hợp.
Ông bà thậm chí còn không giúp đỡ chăm sóc cháu trai cháu gái của mình mà lại giúp một người ngoài như cô chăm sóc con.
Nếu không ai nói gì thì không sao, nếu trong nhà họ đã có người không vui thì cô không thể tiếp tục vô liêm sỉ lợi dụng chuyện này.
Mãn Mãn rất cao hứng khi nằm trong vòng tay mẹ, từ khi sinh ra cô hiếm khi được ra ngoài.
Ông nội Triệu và bà nội Ngô tuổi đã lớn, thân thể không tốt lắm, bản thân đi đứng cũng không vững chứ đừng nói đến việc ôm trẻ con, lại không có xe đẩy nên thường đặt bé ở trong phòng mà trông giữ.
Cô bé hào hứng nhìn mọi thứ xung quanh, đôi bàn tay và cánh tay nhỏ bé để lộ ra ngoài không ngừng vẩy vẩy, trong miệng lẩm bẩm không biết là đang nói gì.
"Mãn Mãn rất vui vẻ?"
Mãn Mãn lắc lắc đầu bày tỏ sự vui mừng.
Mang theo một đứa trẻ vẫn là mang đến cho Lục Hạ rất nhiều gánh nặng.
Thời tiết vốn đã nóng bức, trong lòng ngực còn có một cái bếp lò nhỏ, Lục Hạ một lúc sau đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Lúc đầu bế con vẫn chưa cảm nhận được sức nặng, nhưng càng về sau liền cảm thấy càng ngày càng nặng.
Cô lo Mãn Mãn bị say nắng nên phải không ngừng chăm sóc bé, quạt mát liên tục, thỉnh thoảng phải dùng bình hồ lô cho bé uống nước, đi ra ngoài cũng rất khó tìm được nhà vệ sinh.
Mãn Mãn từ hưng phấn lúc ban đầu nhanh chóng héo hon, khuôn mặt cũng bị phơi nắng đến đỏ bừng.
Tuy có chút khó khăn nhưng cả hai mẹ con vẫn có thể kiên trì.
Một số người mềm lòng khi thấy cô mang theo con, cảm thấy thật không dễ dàng còn sẽ mua thêm.
Chu Xuân Lan nhìn thấy Lục Hạ mang theo con, bình thường luôn thích lẩm bẩm, hôm nay đều yên lặng không ít.
Thời buổi này chạy ra ngoài buôn bán nhỏ, ai mà không phải chịu khó khăn dồn ép.
Thẩm Thông lại tới mua kem, cậu đã trở thành khách hàng thường xuyên của Lục Hạ, mỗi lần cậu mua ít nhất mười mấy cây kem, có khi còn hai mươi ba mươi cây, có khi một ngày đến hai ba lần, mỗi lần đều là mua loại kem bơ đắt nhất.
Lục Hạ ban đầu cho rằng cậu ngu ngốc lắm tiền, nhưng sau khi nói chuyện phiếm mới biết được cậu sử dụng địa vị khách hàng VIP của mình để kiếm tiền từ việc giảm giá.
“Em không vi phạm quy định chứ?” Thẩm Thông nói ra lời này có chút xấu hổ.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc làm điều này, nhưng các bạn cùng lớp biết hắn là VIP – cảm thấy từ này rất thời thượng nên đã lan truyền khắp nơi, lúc sau mọi người đều tìm tới hắn nhờ mua kem.
Thẩm Thông lúc đầu không vui, cho rằng đây chính là lợi dụng, về sau tranh cãi nên phải trả thêm một xu cho mỗi cây để giúp hỗ trợ mua hàng.
Lục Hạ đương nhiên không ngại, điều này tương đương với những người bán sỉ cho cô, mặc dù kiếm được ít hơn trên một đơn nhưng hàng bán được lại càng nhanh.
Vốn dĩ vì có Chu Xuân Lan gia nhập nên việc buôn bán của cô không được tốt như trước, nhưng có Thẩm Thông làm trung gian nên kem của cô vẫn bán chạy.
Khi Thẩm Thông nhìn thấy Lục Hạ, trước tiên bị đứa trẻ trong tay cô thu hút, khi đến gần, cậu lại bị kiểu tóc của cô làm cho phân tâm.
“Chị cắt tóc ở đâu thế?”
Kiểu tóc mới của Lục Hạ khiến cô trông trẻ trung hơn, mang theo khí chất thiếu niên sảng khoái, so với trước thêm phần đẹp trai.
Kiểu tóc này rõ ràng là của nam giới, nhưng vẻ ngoài của Lục Hạ lại quá nữ tính nên không bị nhầm là nam.
Bộ dạng này rất hấp dẫn Thẩm Thông, cậu cảm thấy đây chính là đầu tóc trong mơ của mình!
Hiện nay phần lớn con trai đều để tóc ngắn, Thẩm Thông cho rằng như vậy quá thô tục, căn bản không hợp với khí chất của mình.
Nhưng cậu không thể nghĩ ra kiểu tóc nào khác cho đến khi nhìn thấy kiểu tóc của Lục Hạ.
Lục Hạ nói cho cậu biết địa điểm, Thẩm Thông lại không thể tin được.
"Chỉ là ông già ở quán ven đường thôi sao? Ông ta còn có năng lực này sao?"
"Ông ấy là một thợ cắt tóc lớn tuổi. Chỉ cần cậu nói rõ ràng cho ông ấy, ông ấy sẽ biết cách làm."
Thẩm Thông âm thầm nhớ kỹ trong lòng, trước khi đi còn lưu luyến mỗi bước đi, rất không muốn rời đi, ước gì hôm nay có thể cắt được.
Đáng tiếc hiện tại tóc của cậu quá ngắn, dù có khéo léo đến mấy cũng không thể cắt dài được.
Nghiêm Thuần Quân cũng tới đây và sửng sốt khi nhìn thấy đứa trẻ trong ngực Lục Hạ.
Lục Hạ bây giờ nhìn như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, có chút nữ tính, cả người khí chất cũng khác hẳn với những phụ nữ đã lấy chồng sinh con xung quanh cậu, khó có thể nhận ra là đã có con.
Nghiêm Thuần Quân nhanh chóng nhận ra rằng khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hạ, rõ ràng bộ dáng không giống như bây giờ. Chỉ trong nửa tháng, Lục Hạ dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Trước đây còn có chút do dự cảm thấy Lục Hạ thoạt nhìn không giống một giáo viên có thể dạy tiếng Anh, hiện tại cảm giác không tin tưởng đã giảm đi rất nhiều.
"Em muốn nói chuyện với chị về việc phụ đạo tiếng Anh."
Lục Hạ nhướng mày, cô tưởng chuyện này đã kết thúc.
Trong huyện có rất ít gia sư, cho dù muốn đi học thêm, lựa chọn đầu tiên vẫn là giáo viên trong trường.
"Chuông reo rồi, Bây giờ cậu có thời gian không?"
“Lớp tiếp theo là lớp lao động, em không học cũng không sao cả.”
Lục Hạ gật gật đầu nói: "Trước tiên chị cho cậu học thử miễn phí một buổi, cậu hài lòng thì cân nhắc mời chị, không hài lòng thì quên đi, cậu nghĩ thế nào?"
Nghiêm Thuần Quân không nghĩ tới còn có thể như vậy, vốn dĩ cậu còn muốn thương lượng để trả tiền cho từng buổi, nghe vậy cậu đồng ý ngay lập tức.
Lục Hạ ấn định thời gian là thứ bảy, bây giờ mới là thứ ba, cô muốn tận dụng thời gian này để chuẩn bị soạn bài dạy.