Sắc mặt ông nội Triệu tái mét, vừa tức giận vừa xấu hổ.
"Tiểu Hạ, thật xin lỗi, là bởi vì chúng ta không giáo dục tốt con cái, làm con chịu ủy khuất. Cái nhà này là của chúng ta, người khác nói gì không quan trọng. Con đừng để ở trong lòng, thư thái an ổn mà ở, ai cũng không có quyền đuổi con đi. Con hãy mang Mãn Mãn về phòng trước, chúng ta sẽ xử lý tốt việc này, sẽ không làm cho con phải khó xử "
Lục Hạ gật đầu rồi bế Mãn Mãn vẫn luôn tò mò nhìn họ lên.
Bà nội Ngô cảm thấy xấu hổ đến mức không biết phải đối mặt với Lục Hạ như thế nào.
Bà yên lặng lấy ra một cái chén lớn, cho rất nhiều thịt và rau vào rồi nhét vào trong lòng Lục Hạ.
"Ăn cơm đi con."
Triệu Tuệ nhìn thấy bà cho gần hết thịt và rau vào chén đũa của Lục Hạ, tức khắc nổi trận lôi đình, trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên nhưng lại bị ông nội Triệu giữ chặt lại.
“Cha, người xem mẹ----”
Triệu Tuệ cảm thấy người phụ nữ Lục Hạ này quả thực quá đáng sợ, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể lừa gạt hai vợ chồng già đến dễ bảo.
Mẹ của cô tính cách bà cụ vẫn luôn nhân hậu, dễ mềm lòng, còn ông cụ đầu óc minh mẫn thế nhưng cũng không phân biệt được đúng sai.
Ông Triệu hạ giọng: “Con bớt tranh cãi cho cha!”
Lục Hạ ôm đứa trẻ và đồ ăn vào phòng mình, đem cửa phòng đóng lại liền nghe không được bên ngoài cố tình đè thấp âm thanh.
Chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy Triệu Tuệ cao gào vài tiếng, nhưng không thể nghe rõ đang nói cái gì.
Lục Hạ thở dài một hơi, Mãn Mãn cảm thấy được tâm tình của cô sa sút, dùng đôi mắt to quan tâm nhìn cô.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của bé, Lục Hạ không khỏi bật cười, phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Cô vẫn đánh giá thấp thành kiến của thời đại này, nhất là đối với một người đầy BUFF như cô, cho dù thấy cô bận rộn ra vào buôn bán cũng vẫn như cũ nghi ngờ.
Không có gì ngạc nhiên khi ở thời đại này những người mà dám thoát khỏi những định kiến thế tục, đều có thể lợi dụng xu hướng để tích lũy của cải.
Nếu mọi người đều có năng lực và tầm nhìn xa thì có lẽ sau này sẽ không có khoảng cách giàu nghèo lớn như vậy.
Lục Hạ điều chỉnh tốt trạng thái, tiếp tục ăn đồ ăn ngon.
Trời đất bao la, ăn cơm là chuyện lớn nhất.
Lục Hạ cơm nước xong, cô bắt đầu tự hỏi tương lai nên làm cái gì bây giờ.
Sắp đến kỳ nghỉ hè, chuẩn bị nghênh đón mùa nóng nhất trong năm, việc mang theo con đi bán kem khắp hang cùng ngõ hẻm chắc chắn không thuận tiện như trước, cô sẽ phải tìm một nơi có đông người qua lại để bán.
Về chỗ ở, nếu thật sự tìm không được, cô sẽ ở lại nhà khách như kế hoạch đã tính trước.
Chỉ là chi phí sẽ cao hơn rất nhiều, ăn cơm cũng chỉ có thể ăn bên ngoài, muốn tiết kiệm tiền cho việc khác thì phải tốn nhiều thời gian và sức lực hơn.
Lục Hạ nửa tháng qua đã chăm sóc thân thể rất tốt, cô tin tưởng mình có thể chống đỡ được.
Trong lòng tính toán đến không sai biệt lắm, lại nhận thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, Lục Hạ ôm Mãn Mãn từ trong phòng đi ra.
Hai ông bà già ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp trong bếp với tư thế khom lưng, vẻ mặt đầy vẻ u sầu.
Nhìn thấy Lục Hạ bước ra ngoài, trên mặt hai ông bà già toát ra vẻ áy náy sâu sắc.
"Tiểu Hạ, thực sự xin lỗi, con gái nhỏ của chúng ta trước đây chưa bao giờ như thế này." Ngô bà nội vừa nói vừa lau nước mắt.
"Gần đây nó gặp khó khăn cho nên tính tình mới thất thường như vậy. Con cũng đừng quan tâm bên ngoài nói thế nào, những người đó chính là nhận không ra điểm tốt của con."
Ông nội Triệu cũng nói: "Tiểu Hạ, con và con gái có thể yên tâm sống ở ngôi nhà này, đừng có gánh nặng tâm lý”
Lục Hạ thấy họ không đề cập đến sự việc đã được giải thích rõ ràng hay chưa, trong lòng cô biết rằng hiểu lầm vẫn chưa được giải quyết mà họ chỉ tạm thời đè nén sự việc mà thôi.
Lục Hạ cũng không có vạch trần, chỉ dứt khoát đáp ứng, trong lòng nghĩ sau khi sống thêm một tháng, cô cần thiết phải rời đi.
Hai vị trưởng lão đều là những người rất tốt, nếu không có sự giúp đỡ của họ, sau khi rời khỏi nhà họ Cao, cô sẽ không suôn sẻ được như vậy.
Cô cũng không muốn vì mình mà gây ra mẫu thuẫn giữa ông bà và con cái, hơn nữa miễn cưỡng ở lại cô cũng cảm thấy khó xử.
Ngày hôm sau, Lục Hạ dùng dây địu Mãn Mãn vào trong ngực, dẫn bé cùng đi bán kem que.
Khi bà nội Ngô và ông nội Triệu nhìn thấy cô như vậy, vẻ mặt thay đổi không ngừng.
Bà nội Ngô vỗ đùi, "Con, con đang làm gì vậy? Con không đồng ý sao? Đừng nghe Tiểu Tuệ nói bậy..."
Lục Hạ cười nói: "Bà nội Ngô, ông nội Triệu, hai người đừng lo lắng, con chỉ là đưa đứa trẻ ra ngoài đi dạo thôi. Bình thường ban ngày con không có thời gian chơi với nó, buổi tối trở về thì nó đã ngủ, cũng chơi đùa không được bao lâu, nếu cứ tiếp tục như vậy đứa trẻ sợ sẽ không còn thân thiết với con nữa.”
Bà nội Ngô và ông nội Triệu đều không ngốc, biết rõ ràng cô nói vậy chỉ là để che đậy sự xấu hổ của nhau.
Lục Hạ rõ ràng nghe được lời nói của Triệu Tuệ nên cùng đưa đứa trẻ ra ngoài.
"Không được, con mau thả đứa bé xuống đi. Con bé trời nóng thế này không chịu nổi đâu."
"Hôm qua con mua một chiếc ô, có ô che sẽ không có việc gì. Ở nông thôn chúng con, trẻ con ở độ tuổi này đều theo mẹ ra đồng trồng trọt, cũng không có chuyện gì xảy ra."
Lục Hạ cõng thùng xốp trên lưng, "Thời gian không còn sớm, con phải nhanh chóng đi. Mãn Mãn, tạm biệt ông bà nào."
Nói xong, cô không để ý đến hai vợ chồng già mà trực tiếp cầm ô đi ra ngoài.