Lục Hạ về đến nhà, liền nhắc tới chuyện này với bà nội Ngô bọn họ, nói muốn mượn phòng khách một buổi sáng.
Bà Ngô vội vàng đồng ý, sợ nói chậm Lục Hạ sẽ suy nghĩ miên man.
Lục Hạ mang theo con đi bán kem, điều này khiến hai vợ chồng già thấp thỏm bất an cả ngày, cảm thấy rất có lỗi với cô.
Ông nội Triệu nghĩ tới điều gì đó, rối rắm một lúc mới nói:
"Ta có thể cho Tiểu Đông tới học được không?"
Triệu Đông là con út của con trai thứ hai nhà họ Triệu, năm nay mới thi vào cấp 3, kết quả vẫn chưa công bố nhưng theo thành tích trước đó chắc chắn sẽ không thể đậu trung chuyên.
Các trường trung chuyên ngày nay cùng tương lai là không giống nhau, hiện tại nó rất phổ biến.
Ở huyện nhỏ những người có thể dựa vào kỳ thi tuyển sinh cấp 3 đỗ vào trường trung chuyên đều có thành tích đứng đầu, là những nhân tài trọng điểm của xã hội.
Sau khi tốt nghiệp trung chuyên có thể xin được việc làm và có biên chế ổn định, tiết kiệm chi phí hơn so với học cấp 3.
Trừ khi bạn tự tin có thể thi đậu đại học, nếu không thì vào thẳng trường trung chuyên sẽ tiết kiệm chi phí hơn, đi làm càng sớm thì thời gian làm việc của bạn càng dài và thu nhập cũng sẽ khác nhau.
Vì vậy, những học sinh đứng đầu kỳ thi tuyển sinh cấp 3 về cơ bản đều chọn vào các trường trung chuyên, rất ít vào trường cấp 3.
Điểm của Triệu Đông ở các môn khác khá tốt nhưng tiếng Anh đã kéo chân sau.
Nếu không cải thiện được vốn tiếng Anh thì về sau thi đại học cũng là một thiệt thòi lớn.
Ngày nay, đất nước ngày càng chú trọng đến tiếng Anh, ngay cả những người lao động đã nghỉ hưu như ông nội Triệu cũng cảm nhận được điều đó.
"Đương nhiên là có thể ạ, đến lúc đó ông cứ đem em đến là được, nhưng ông phải nói rõ ràng với em là con sẽ bắt đầu dạy từ căn bản."
Lục Hạ hỏi Nghiêm Thuần Quân về tình trạng tiếng Anh của học sinh cùng lớp và toàn trường, kết hợp với trí nhớ ban đầu của nguyên chủ, cô có thể suy ra rằng học sinh ở đây có nền tảng tiếng Anh rất kém.
Nếu muốn cải thiện thành tích thì phải vững chắc từ gốc.
Lục Hạ không chỉ muốn cải thiện điểm kiểm tra của học sinh mà còn phải làm cho bọn họ há mồm nói ra.
Ông nội Triệu vui vẻ đồng ý, thậm chí còn chủ động đề nghị mượn sách giáo khoa tiếng Anh cấp hai cho Lục Hạ.
Khi Tào Vân biết được chuyện này, cô không thể tin được. “Cha, cô ấy xuất thân nông thôn thì có thể dạy tiếng Anh được không ạ?”
"Đừng cứ một ngụm là một chữ nông thôn, ai không phải người nông thôn? Chính con cũng không phải sao." ông nội Triệu rất không vui.
Tào Vân nhanh chóng giải thích: “Con không phải coi thường người dân nông thôn, chỉ là giáo dục ở nông thôn không tốt. Đặc biệt là tiếng Anh, nhiều trường học ở nông thôn bây giờ thậm chí còn không có giáo viên dạy tiếng Anh”.
“Tiểu Hạ từ cấp 2 đã học ở huyện, chính mình thi đậu với thành tích rất tốt. Nếu lúc đó không phải không có tiểu trung chuyên thì chắc chắn đã có thể thi vào trung chuyên. Nếu không phải trong nhà có chuyện thì có lẽ nó đã không như bây giờ.”
Tào Vân thực sự không biết điều này, cô chỉ biết Lục Hạ là một phụ nữ đã ly hôn, xuất thân từ một vùng nông thôn, danh tiếng cũng không mấy tốt, không ngờ trước đó đã từng học cấp ba.
Cô chưa bao giờ nghĩ Lục Hạ còn có thể học cấp ba nên lần trước đến gặp hai ông bà cũng không đề cập đến những đề tài này.
"Nhưng cô ấy đã thôi học cấp ba được một năm, tiếng Anh bây giờ khó hơn trước rất nhiều. Cô ấy có thể không ạ?"
Trong lòng Tào Vân vẫn giữ nguyên nghi ngờ, ngôn ngữ cần phải được sử dụng thường xuyên, nếu không sẽ sớm bị lãng quên.
"Dù sao cũng chỉ là một buổi học thử, chỉ cần cho con đi học thử thì sẽ biết thôi. Tiểu Hạ nói phụ huynh cũng có thể tham gia."
Tào Vân lúc này mới đồng ý, muốn xem người phụ nữ đó có thực sự có bản lĩnh hay không.
Vào thứ bảy, người đến học thử nhiều hơn so với Lục Hạ dự kiến.
Riêng học sinh có 10 người đến, trừ Nghiêm Thuần Quân và Thẩm Thông, những học sinh khác phụ huynh đều tới.
Bà nội Ngô và ông nội Triệu vui tươi hớn hở mà đi mượn ghế đẩu hàng xóm bên cạnh, mọi người thấy có nhiều người như vậy đều tò mò hỏi thăm có chuyện gì.
Biết được bọn họ là tới để học tiếng Anh, cô giáo là vị khách thuê từng ly hôn thì đều ngạc nhiên không thôi.
Phòng khách nhà bà nội Ngô khá rộng rãi, có thể chứa được mười học sinh, trong khi phụ huynh ở ngoài hiên lắng nghe.
Lục Hạ duy trì một chút trật tự và bắt đầu giảng bài.
Khác với những giáo viên hiện nay rất nghiêm túc trong giờ học, cô hay cười và nắm rất chắc tiết tấu, nội dung được chuẩn bị kỹ càng, không khí lớp học rất sôi nổi, sự cổ vũ của cô khiến những học sinh nhút nhát cũng dám mạnh dạn phát biểu.
Toàn bộ buổi học rất thú vị, Lục Hạ còn kể những câu chuyện ngắn về cuộc sống ở nước ngoài, điều này rất mới mẻ đối với những người chưa biết gì về nước ngoài.
Đất nước đã đóng cửa nhiều năm, nhiều người không biết gì về nước ngoài, điều này cũng khiến một số người khi nhìn thấy được thế giới bên ngoài bị sốc đến mức sụp xuống không thể đứng dậy được.
Không chỉ các em học sinh chăm chú lắng nghe mà ngay cả các bậc phụ huynh đang theo dõi cũng thấy rất thú vị.