Trịnh Kim Bảo cau mày đầy khó hiểu, nhưng chừng hơn một phút sau, tòa nhà dưới chân cô lại lần nữa truyền đến tiếng đỗ vỡ và không ngừng lung lay sụp ngã.
Trịnh Kim Bảo kinh ngạc không thôi, theo lý thường, chẳng phải là nó nên lao vào chỗ phát ra tiếng va chạm kia sao? Sao lại có thể phát hiện ra cô rồi?
Một ý nghĩa điên rồ chợt lướt qua trong đầu, khiến Trịnh Kim Bảo không nhịn được mà lạnh hết cả sóng lưng.
Chẳng lẽ là tiếng gió?
Dựa vào tiếng động viên đá bay đến, từ đó phán đoán ra nơi người ném sao?
Nếu thật sự là như vậy, thì con tang thi này quả thật quá đáng sợ rồi!
Trịnh Kim Bảo không còn cách nào, ngoại trừ cắn răng tìm kiếm tòa nhà khác để nhảy qua.
Sau khi cô rời đi, tòa nhà kia lại lấy tốc độ nhanh chóng mà sụp đổ, nhưng lần này, Trịnh Kim Bảo đợi mãi một lúc lâu, vẫn không thấy được bóng dáng của con tang thi chuột chũi kia nhô lên.
Cô nghiêng đầu đầy khó hiểu, thử cảm nhận lại dao động xung quanh, mới phát hiện ra thứ kia đã không còn ở đây nữa!
Sao vậy? Chẳng lẽ là rút lui rồi? Không đánh nữa sao?
Nhưng cho dù là kết quả nào, khỏi phải nói cũng đều là trường hợp tốt đối với Trịnh Kim Bảo.
Suy cho cùng, với thực lực nửa vời hiện tại của cô, muốn lôi một con chuột trốn sâu dưới lòng đất ra cũng không phải là chuyện gì dễ dàng.
Nhưng điều làm cô tiếc nuối hơn cả, chính là cảm giác tồn tại của tang thi chim kia cũng đã biến mất không thấy?!
Nén kích động, Trịnh Kim Bảo lại đợi thêm một lúc, xác định tang thi chuột chũi hoàn toàn không còn lởn vởn xung quanh, mới nhảy xuống chạy về phía tang thi chim rơi xuống ban nãy kia.
Không thể nghi ngờ, nơi mặt đất vẫn còn vết bị lõm xuống và một vài sợi lông rơi rụng. Nhưng bóng dáng tang thi chim đã hoàn toàn biến mất….
Trịnh Kim Bảo không nhịn được mà thở dài một hơi.
Một viên tinh hạch cấp hai, cứ thế mà bốc hơi ngay trong tầm tay rồi!
Lại nói, con tang thi này hành động quá mức kỳ lạ.
Ngoài mặt làm sụp nhà tưởng chừng như đang tấn công, nhưng thực chất lại là tung hỏa mù, nhân lúc cô không để ý mà mang theo đồng bạn bị thương chạy trốn? Là do tang thi tinh thần kia ra lệnh rút lui sao?
Trịnh Kim Bảo càng nghĩ càng không thể tưởng được!
Nghĩ nghĩ, cô nhanh chóng ngồi thụp xuống, nhặt mớ lông chim kia cất kỹ vào trong balo.
Thứ này rất cứng cáp, dùng làm ám khí chắc chắn được việc, không nên lãng phí nha!
….
Mặc kệ bên này Trịnh Kim Bảo đang ung dung thế nào, thì bên phía tang thi tinh thần cấp bốn kia, cũng không hề dễ chịu.
Nó phái ra hai cấp hai một cấp ba, vậy mà trở về chỉ còn hai.
Chưa kể một con còn thương nặng…
Tang thi bị thương không cách nào lành lặn, ngoại trừ từ cấp ba trở lên, có thể uống máu thịt của vật sống xem như thuốc trị thương….
Đối với cấp hai trở xuống, bị thương hay gãy chân gãy tay, căn bản chính là không khác gì đã phế!
Tang thi tinh thần cấp bốn giận tới mức ngửa đầu lên trời rống lớn, nhìn nhìn lại tang thi chim hai cánh gãy rụng, tinh thần lực mạnh mẽ công kích, để nó tự sát hiến tinh hạch cho mình.
Từ đầu đến cuối, tang thi chuột chũi đều im lặng núp dưới lòng đất không rên lấy một lời!
Đó là kết cục đã định, không thể nào thay đổi!
Tang thi biến dị cấp bốn sau khi hấp thụ xong tinh hạch cấp hai, cảm giác lượng dị năng bị tiêu hao trong mấy ngày qua đang chậm rãi được bổ sung trở lại.
Cúi đầu nhìn cái xác thủng đầu của tang thi chim đã chết, nó lại không nhịn được mà nghiến răng ken két, vận dụng tinh thần công kích….
Trịnh Kim Bảo cõng theo balo chạy nhanh trở về.
Ba ngày qua cô thu hoạch không tệ, hiện tại lại thêm một viên cấp hai, thật đúng là bội thu mà, may mắn quá đi!
Tính ra số lượng này cũng đã đủ để cô thăng cấp, không cần thiết phải tiếp tục ở lại đợi tang thi cấp bốn công kích….
Chưa tới hai phút, Trịnh Kim Bảo đã thoăn thoắt chạy xa gần một cây số, nhưng bỗng nhiên, một cảm giác choáng đầu từ đâu bỗng đột nhiên đánh úp lại khiến cô sững người.
Theo sau đó, là những tiếng rầm rì đinh tai nhức óc, đánh thẳng vào trong tâm trí: “Tại, sao? Tại, sao? Tại, sao? Tại sao tại sao tại sao…..”
Khuôn mặt Trịnh Kim Bảo nháy mắt trắng bệch, cắn chặt răng lao nhanh về phía trước.
Mặc dù đã cố gắng tăng nhanh tốc độ, nhưng Trịnh Kim Bảo vẫn phải chịu đựng tinh thần công kích kéo dài chừng nửa phút.
Sau khi cảm giác châm chít đau nhói đó mất đi, cô mới loạng choạng đứng tựa người vào một thân cây, ngẩng đầu thở dốc.
Từng giọt mồ hôi lớn liên tục túa ra như tắm, tinh thần công kích khiến não chịu tổn thương không nhỏ, đau nhói tới mức choáng váng, khiến người ta muốn lập tức đương trường hôn mê.