Mạt Thế: "Hôn Quân" Trở Lại Dạo Chơi

Chương 17

Dương Dịch hoàn toàn bỏ những lời này ngoài tai, sau khi cho binh lính chặn ở chân cầu thang, liền cầm đao đi tới trung tâm hầm.

Hiển nhiên, đám người kia liên tục la ó ồn ào bất mãn.

Trên đường, lại có thêm một đám người hỗn loạn lao tới, Dương Dịch không nói hai lời liền rút đao ra, dọa cho bọn họ sợ hãi vòng ngược trở về.

Nơi trung tâm của vòng hỗn loạn, Tạ Trung và mấy anh em đã khống chế được người nổi điên biến thành tang thi, bên cạnh đó, còn có không ít người bị cào cắn trúng, đang không ngừng la khóc, cũng đang ở trong vòng bị khống chế.

Thấy Dương Dịch đi đến, Tạ Trung không đợi hắn hỏi, đã chủ động chỉ về phía người phụ nữ trung niên đang nằm ọc máu dưới đất kia:

“Con trai của người phụ nữ này trong lúc chạy trốn đã bị tang thi cào trúng. Cả hai đều giấu giếm không nói, vừa rồi con trai biến thành tang thi, liền nhào đến cắn bà ta đầu tiên, sau đó mới lao ra làm bị thương những người khác….”

Nói rồi, hắn liền cúi đầu đầy áy náy, “Xin lỗi đội trưởng, là do tớ không kiểm tra kỹ.”

Dương Dịch xua tay, “Không phải lỗi do cậu!”

Bọn họ cố thủ trong hầm này mới chỉ có mười mấy tiếng, người sống lại hơn ba trăm ngàn, muốn kiểm tra hết cũng không phải là chuyện chỉ trong ngày một ngày hai.

Dương Dịch liếc nhìn thiếu niên có khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn đang bị hai dị năng giả lực lượng giữ chặt. Trong nháy mắt, thân hình đã chớp lóe xuất hiện trước mặt cậu ta, vung đao chém ngang cái đầu đang gào rống kia.

Máu tươi bắn lên tung tóe, nhưng chưa dừng lại ở đó, thân mình Dương Dịch lại chớp động, một loạt đường đao sáng loáng lóe lên, lau qua cổ của năm người bị khống chế đang kêu khóc bên cạnh.

Xung quanh tĩnh lặng trong giây lát, nhưng ngay tiếp theo, vô số tiếng hét thảm cùng lúc vang lên, “Gϊếŧ người! Gϊếŧ người rồi!”

“Quân đội gϊếŧ người rồi!”

Một số người sợ hãi lùi về sau, nhưng một số lại phản ứng vô cùng kịch liệt, ra sức lao tới chỉ vào Dương Dịch mắng lớn,: “Quân gϊếŧ người! Con gái của tôi! Nó gϊếŧ con gái của tôi rồi, trời ơi…..”

“Quỷ gϊếŧ người! Rõ ràng cha của tôi không bị sao, sao các người lại gϊếŧ ông ấy!”

“Con gái của tôi, hu hu hu!”

Tiếng oán than mỗi lúc một lớn, cơ hồ là gần như mất kiểm soát.

Vẻ mặt Dương Dịch vẫn bình thản không chút cảm xúc, hắn liếc nhìn Tạ Trung một cái, Tạ Trung liền hiểu ý bước lên.

Năng lượng toàn thân trong thoáng chốc tập trung tới l*иg ngực, theo cổ họng cấp tốc phóng ra, hóa thành một tiếng: “Yên lặng!”

Một tiếng này, chấn đến trong óc của toàn bộ những người có mặt ở đây.

Có người không chịu được, lập tức liền ôm đầu ngồi thụp xuống đất run rẩy, khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi.

Đây là dị năng âm thanh, vừa rồi hiển nhiên là Tạ Trung chỉ là đơn giản khuếch đại âm lượng, chứ không hề đặt vào tinh thần công kích!

Cả căn hầm trong nháy mắt yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được từng tiếp tim đập.

Khuôn mặt Dương Dịch lạnh lùng, lại thêm hành động vừa rồi và thanh trường đao trên tay dính đầy máu tươi, khiến trong mắt mỗi người, hắn giống hệt như quỷ dữ đòi mạng!

Giọng nói trầm thấp rõ ràng vang lên.

“Thông tin đã được phổ cập rõ ràng!”

“Người bị tang thi gây thương tích, đều sẽ nhiễm virus và biến thành tang thi mất đi lý trí, săn gϊếŧ những người xung quanh!”

Nói, hắn lại chỉ kiếm về phía người phụ nữ chỉ còn một hơi đang thoi thóp nằm trên mặt đất.

“Nhìn!”

“Người này, vì mưu đồ cá nhân, không kịp thời báo cáo, mà khiến bản thân bị cắn….”

Hắn lại chuyển qua xác chết của năm người bên kia: “Chưa kể, còn liên lụy tới năm người khác cũng bị thương.”

“Nếu như không gϊếŧ bọn họ, thì từ năm người, sẽ thành mười, rồi mười thành năm mươi, năm trăm, năm ngàn!”

“Thử hỏi, ở đây chúng ta có bao nhiêu cái năm ngàn, để cho bọn họ luân phiên nhau cắn xé?”

Xung quanh truyền đến từng trận hít lạnh, có người còn liên tục xoa xoa hai tay nổi da gà đầy sợ hãi, có người không nhịn được mà liếc qua đám xác chết kia, trong lòng âm thầm có chút may mắn.

May mắn, mình không có ở gần nơi đó, lại nói, nếu như thật sự giống như người thanh niên kia nói, năm người đó lúc sau lại biến thành tang thi, thì thật sự là….. nghĩ mà sợ!