Vô số sợi năng lượng sáng lên, giống hệt như những sợi tơ bạc lóng lánh, vòng quanh trong không khí một vòng, rồi thông qua đυ.ng chạm mà đều vùn vụt chui tọt vào trong cơ thể của Trịnh Kim Bảo.
Cô nhắm mắt, cảm thụ năng lượng trong tinh hạch ở não đang dần được bồi bổ và tăng lên, nhưng dĩ nhiên, tốc độ có hơi chút chậm lại so với lần thăng cấp trước.
Trịnh Kim Bảo hít sâu một hơi, mở mắt, rồi thoáng nghiêng đầu.
Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng lớn mật.
Đàn tang thi bên dưới kia nhiều như vậy, hẳn là bớt một chút cho cô tăng cấp, cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Cảm giác phấn khích khiến cả người như vừa bơm thêm một bình nước tăng lực, Trịnh Kim Bảo gấp không đợi được nhanh chóng đi xuống….
Túi váy quá nhỏ, không thể đựng được hết mấy ngàn tinh hạch, có lẽ cô nên đi tìm một thứ gì đó thay thế vẫn hơn!
Trịnh Kim Bảo vui vẻ, bước đi như bay, hoàn toàn không để ý thấy nơi cánh cửa ở đầu cầu thang tầng bốn mươi lăm, đang he hé mở ra một khoảng nhỏ.
….
Bên trong hầm trú ẩn, từng nhóm người sống sót chen chúc dựa sát vào nhau, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ mỏi mệt và kinh hoàng.
Không ai dám lên tiếng nói chuyện, có chăng chỉ là thi thoảng có vài tiếng trẻ em kêu khóc, nhưng ngay sau đó liền bị người lớn hung hăng chặn lại.
Đã một ngày một đêm rồi, những tiếng gào rú bên ngoài kia vẫn chưa từng giảm bớt, trái lại còn có xu hướng ngày càng tăng, khiến không khí nơi đây đã ngột ngạt lại càng thêm nặng nề.
Trên bậc thang chỗ cửa hầm, mấy chục binh sĩ đang luân phiên nhau canh gác.
Mà trong góc khuất bên cạnh, một thanh niên cao lớn đang ngồi xếp bằng, đầu hơi cúi xuống, hai mắt nhắm chặt, trong ngực ôm thanh trường đao vỏ bạc, nhìn qua có vài phần giống với hiệp khách giang hồ trong các bộ phim truyền hình dài tập.
Cũng không biết là hắn đang suy nghĩ thứ gì, mà khi mở mắt ra, hai đầu mày vẫn luôn cau lại, để lộ ra vẻ mỏi mệt.
Đồng đội thấy hắn đã tỉnh, mới tiến lên cúi người bẩm báo: “Đội trưởng, đã phát xong một đợt lương thực tối nay, còn lại hẳn là có thể cầm cự trên dưới năm ngày.”
Dương Dịch gật đầu, hỏi: “Tinh thần người dân thế nào?”
Vị đồng chí kia lại trả lời: “Anh Tạ Trung đã đi trấn an, đảm bảo trong thời gian ngắn, sẽ không khiến bọn họ quá mức hoảng loạn.”
Về phần có thể giữ được bao lâu, không ai có thể đoán được.
Suy cho cùng, ngoại trừ lúc mạt thế vừa mới xảy ra là có chút mất kiểm soát, thì chưa đầy một tuần sau đó, quân đội đã hành động nhanh chóng, thành lập các căn cứ lớn để di dời và bảo vệ người sống.
Trừ bỏ phải sống tập thể, chịu đựng nhịp độ sinh hoạt hàng ngày kém đi một chút, thì còn lại có thể nói là không khác như lúc hòa bình là bao.
Nên làm việc thì làm việc, nên ăn uống thì ăn uống, các mối nguy hại đều được chặn lại ở bên ngoài.
Đám người sống được bảo vệ cặn kẽ, ngay đến gϊếŧ tang thi cũng chưa từng, thì đừng nói gì tới việc lúc này gặp phải số lượng quái vật công phá lớn như thế.
Đa phần đều bị kinh hoảng, chết không ít vì tay chân bủn rủn không chạy nổi.
Dương Dịch nghĩ tới điều này liền thấy đau đầu, chỉ mong sao bọn họ có thể tiếp tục bảo trì trạng thái yên lặng như hiện tại, ít nhất là cho tới khi hắn liên hệ được với bên trên, đừng vì không chịu nổi mà làm ra những chuyện hại người hại mình…..
Còn chưa đợi Dương Dịch nghĩ xong, thì bên dưới hầm đã truyền đến những tiếng hét thảm.
Dương Dịch và vị đồng chí kia hai mặt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng ngồi dậy nhanh chân bước xuống xem xét.
Vừa mới xuống được tới chân cầu thang, thì đã đón đầu một binh sĩ hớt hãi chạy tới.
Binh sĩ thấy người đến là Dương Dịch, gấp không đợi được liên thanh báo cáo: “Có tang thi, đội trưởng! Trong đám người sống có người biến thành tang thi!”
Khuôn mặt Dương Dịch thoáng chốc tối sầm lại, còn chưa đợi hắn kịp lên tiếng, thì đã thấy có một vài người sống cũng ba chân bốn cẳng theo binh sĩ cùng nhau chạy lại.
Vị đồng chí bên cạnh Dương Dịch vội bước lên ngăn cản, “Đi đâu?”
Trong đám người liền có người lên tiếng, “Bên dưới có tang thi, chúng tôi muốn đi lên!”
Dương Dịch bị tức tới mức bật cười, “Bên dưới có tang thi, bên trên cũng có hơn mấy ngàn tang thi, các người thật sự muốn đi lên?”
Mấy người nghe vậy liền ngẩn ra, bây giờ nhớ tới bên ngoài cũng có tang thi đang đợi mình, nhất thời liền trở nên luống cuống.
Có một bác gái cao giọng hô lên, “Chúng tôi không ra ngoài, chỉ là ở cùng với đám quân nhân các cậu một chút thôi!”
Mấy người còn lại nghe vậy, hai mắt cũng sáng lên, liên tục gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, các cậu nhất định phải bảo vệ chúng tôi.”
“Ở bên cạnh quân đội chắc chắn an toàn!”