Trịnh Kim Bảo chạy một mạch lên tới tầng thứ bốn mươi lăm thì bị chặn lại.
Cô ngẩng đầu nhìn đống bàn ghế đổ đầy chặn kín cầu thang, lại thêm mùi vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác truyền ra từ phía sau cánh cửa đóng chặt kia….
Thật sự là có thèm khát đối với máu thịt sống!
Trịnh Kim Bảo khẳng định chắc chắn, rồi xoay người bước xuống, mở cửa đi vào tầng bốn mươi bốn.
Mặc dù đã nhận ra và chuẩn bị tinh thần sẵn từ trước, nhưng khi nhìn thấy một khuôn mặt khủng bố với hai mắt lòi ra kề sát trước mặt, Trịnh Kim Bảo vẫn không nhịn được mà thoáng giật mình.
Cô mím môi, xoay người đá văng cái đầu đó.
Thân thể mặc vest đen của tang thi thoáng chốc ngã sầm xuống đất, cái đầu bay mạnh đi đập thẳng vào tường, theo đó trượt xuống, rồi lăn lông lốc một vòng trở lại bên chân cô.
Hai mắt lòi ra kia đã hoàn toàn rơi ra ngoài, chỉ còn lại hai cái lỗ đỏ sậm nhìn thẳng vào cô, cái miệng thì hình như vì tức giận mà liên tục cắn cắn vào không khí, vang lên những tiếng cách cách cách.
Khuôn mặt Trịnh Kim Bảo sa sầm, nâng cao chân rồi đạp mạnh xuống, máu với thịt não nhầy nhụa bắn đầy lên giầy và chân cô, cái đầu bẹp nhép cũng hoàn toàn im lặng.
Trịnh Kim Bảo trực tiếp xem như không nhìn thấy tinh hạch của nó, vứt lại giầy bước dài qua tiến thẳng vào trong.
Tầng chín có quầy nấu nướng và bàn ghế, nhưng hầu hết đều đã lộn xộn, ngã nghiêng, nhìn không ra bộ dạng vốn có lúc đầu.
Những tang thi còn lại bên trong, sau khi thấy cách Trịnh Kim Bảo đối xử với đồng bạn của mình, liền lê thân xác nặng nề mà loạng choạng cách xa khỏi cô.
Trịnh Kim Bảo chỉ thoáng liếc nhìn qua chúng một cái rồi đến bên cửa kính quan sát, tầm nhìn vừa may ở hướng đối diện với cửa hầm trú ẩn.
Cô khoanh tay, đôi mắt thoáng chút đăm chiêu nhìn lướt qua một đám hơn mấy ngàn con tang thi đang bao quanh lấy cửa hầm bên dưới khoảng đất trống trước mặt.
Mà các ngõ ngách xung quanh, vô số tang thi đang không ngừng từ bốn phương tám hướng chậm rãi đổ về.
Mưa đã ngừng, những áng mây chậm rãi tan đi, ánh trời chiều ngã về tây, nhưng lại bị núi rừng dựa ở bên cạnh che khuất, chỉ còn để lộ ra một ít tia sáng le lói như màu nến cháy nhàn nhạt.
Cửa hầm trú ẩn làm bằng kim loại, nằm lọt thỏm giữa bầy tang thi lớn, xung quanh là hàng ngàn âm thanh kêu gào thê lương và tru rống không ngừng.
Hầm trú ẩn lạnh lẽo im lìm nằm đó, đập vào mắt người nhìn, chẳng khác nào như cây lá trơ trọi đang thoi thóp trước ngày đông về.
Mà theo cảm giác tim đập mỗi lúc càng kịch liệt, Trịnh Kim Bảo nhạy bén cảm nhận được, con số mấy ngàn, vẫn chưa phải là tất cả.
…..
Xử lý nhanh gọn đám tang thi trong tầng bốn mươi bốn, Trịnh Kim Bảo cúi đầu nhìn mớ tinh hạch nhơ nhớp dính đầy máu thịt trong tay.
Theo như thông tin được phổ biến, thì tinh hạch tang thi sau khi được móc ra khỏi não tang thi, đều phải trải qua quá trình tinh lọc và chế tạo đặc biệt thành viên năng lượng, mới có thể bán ra cho dị năng giả hấp thụ.
Về phần cô, lúc đầu vì vừa trải qua tang thương, lại thêm tức giận mất đi lý trí, nên mới không màng tất thảy nhai nát tinh hạch của con tang thi cấp ba kia xem như trả thù, nhưng lại nhờ đó mà trong họa được phúc, biết được thân thể mình có thể trực tiếp hấp thu tinh hạch, cũng vừa biến dị liền đã đạt được cấp hai.
Lại nói, cũng không biết có phải là vì vậy, mà cô mới không phải biến thành tang thi, mất đi lý trí hay không nữa…
Nhưng ngoại trừ cách nhai nuốt ra, thì liệu có còn cách nào khác đơn giản hơn không?
Đống tinh hạch này quá bẩn, không có mưa rửa, cô thật sự không cách nào nuốt trôi được.
Trịnh Kim Bảo ngẫm nghĩ trong giây lát, dùng hai ngón tay kẹp lấy một viên tinh hạch, mạnh mẽ niết nó thành bụi phấn.
Sợi năng lượng bên trong tinh hạch bỗng nhiên không còn thứ gì lưu trữ, liền trực tiếp lơ lửng trong không trung.
Trịnh Kim Bảo chạm nhẹ ngón tay vào nó, sợi năng lượng liền chui tọt vào trong da thịt cô, lưu loát chảy đến trung tâm năng lượng ở não.
Hai mắt Trịnh Kim Bảo khó được mà sáng lên vì phấn khích.
Trung tâm năng lượng - hay sinh thạch của dị năng giả, thông qua nghiên cứu đều nằm ở ngực trái chỗ trái tim.
Mà trung tâm năng lượng của Trịnh Kim Bảo lúc này lại nằm ở giữa não, giống hệt với vị trí chứa đựng tinh hạch của tang thi.
Có lẽ cũng là vì như vậy, cho nên cô mới có thể trực tiếp hấp thụ tinh hạch của tang thi chăng?
Thú vị! Chuyện này càng lúc càng thú vị rồi!
Trịnh Kim Bảo khó được cong cong khóe miệng, lấy nắm lớn tinh hạch trong túi mình thu thập được ra, nhóm lớn bóp nát.