Mạt Thế: "Hôn Quân" Trở Lại Dạo Chơi

Chương 14

Cô hít sâu một hơi, đứng dậy phủi bụi ở mông rồi lững thững bước lên cầu thang ra bên ngoài.

Mưa đã không còn nặng hạt, chỉ còn một chút lấm tấm bay qua lướt lên bề mặt da, mát lạnh.

Trịnh Kim Bảo nghĩ, cô muốn tiếp tục gϊếŧ tang thi lấy tinh hạch.

Như vậy vừa có thể giảm bớt số lượng của chúng, mà cũng vừa có thể giúp cô thăng cấp.

Tốt nhất là phải tranh thủ trở nên mạnh mẽ trong thời gian ngắn nhất, rồi rời khỏi nơi này.

Căn cứ Nguyên Nghĩa là một trong bảy căn cứ lớn quan trọng của loài người, chắc chắn vẫn còn rất nhiều vật tư và lương thực chưa kịp thu dọn.

Nhanh thì ba – năm ngày, chậm thì một tuần nửa tháng, hẳn là bên quân đội sẽ chỉnh đốn rồi cho quân trở lại càn quét….

Vừa rồi vẫn luôn cảm giác bên phía Tây có một sức mạnh nào đó đang thôi thúc mình.

Trịnh Kim Bảo cũng nhớ rõ, nơi đó có một hầm trú ẩn dành riêng cho nhóm người sống ở mặt Tây.

Không loại trừ khả năng một bộ phận người sống vì không kịp chạy loạn mà đã lựa chọn dời xuống hầm trú ẩn.

Có lẽ cô nên đi qua xem xét thử xem, suy cho cùng, nơi có người sống, thì sẽ thu hút rất nhiều tang thi.

….

Trong màn mưa, một bóng người loáng thoáng lao nhanh về phía trước, hướng về phía Tây căn cứ.

Trịnh Kim Bảo có thể cảm nhận được nhiệt độ và mùi vị ở phía Tây khác hẳn so với những nơi khác.

Càng đến gần, cái bụng vừa lắng xuống của cô lại bắt đầu lần nữa trở nên sôi sục.

Trịnh Kim Bảo cắn răng ngăn xúc động muốn xông thẳng vào nơi đó, nhanh chóng thả chậm bước chân rồi quanh quẩn xung quanh để thử thăm dò.

Vô số tiếng gầm rống của tang thi liên tục truyền tới.

Cảm giác ngột ngạt và mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến cho trái tim vừa vận động mạnh của Trịnh Kim Bảo càng thêm đập loạn.

Trong không khí, có một lực lượng nào đó liên tục lướt qua, xuyên vào trong óc, mời gọi rủ rê cô mau chóng đi tới nơi kia cùng nó.

Thật sự rất khó chịu!

Trịnh Kim Bảo cau mày, cắn răng bắt bản thân mình phải tập trung vào việc chém gϊếŧ lũ tang thi xung quanh để xua đi cảm giác thôi thúc đó.

Mất một lúc mới có thể khiến bản thân bình tĩnh lại.

Cô nhét hết đống tinh hạch vào túi, rồi lách mình chui vào một tòa nhà cao tầng bên cạnh, bước nhanh lên tầng thượng nhìn qua hoàn cảnh xung quanh từ trên cao.

Trịnh Kim Bảo thật sự không hề đoán sai, hướng hầm trú ẩn ở phía Tây bị những tòa nhà mấy chục tầng kia chắn lại tầm mắt, thật sự có gì đó rất kỳ lạ.

Vô số tang thi đều như cùng chung một mục đích mà chậm rãi hướng về nơi đó.

Cô cắn răng hít sâu, lại tiếp tục khắc chế tiếng gọi trong đầu mà xuống dưới, men theo dòng tang thi, di chuyển qua tòa nhà cao nhất trong vùng.

Trịnh Kim Bảo vừa bước vào trong tòa nhà, liền có hơn mười con tang thi nghe được tiếng động mà đồng loạt quay lại.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, chúng lại tiếp tục lảo đảo đi xung quanh mà không hề có mục đích.

Trịnh Kim Bảo nhíu mày, một cảm giác kỳ dị bỗng len lỏi dâng lên trong lòng.

Tại sao đám tang thi trong này vẫn ở đây? Chẳng lẽ chúng không bị lời kêu gọi kia ảnh hưởng sao?

Nhưng rõ ràng là đám này không hề có lý trí, không nên như vậy mới đúng!

Trịnh Kim Bảo mím môi, cơ bắp trên người căng chặt, rồi lao như bay đến dùng tay không đâm xuyên qua đầu tang thi, móc ra tinh hạch của chúng.

Thân thể của mười một con tang thi nặng nề ngã xuống, Trịnh Kim Bảo móc từ trong túi váy ra mấy viên tinh hạch mình vừa thu được của mấy con tang thi bên ngoài vừa rồi, so sánh với những viên vừa móc được.

Rõ ràng, chẳng hề có gì khác nhau, năng lượng dao động cũng tương tự, đều là tang thi cấp một bình thường.

Hai đầu mày cau chặt, chuyện này thật sự quá mức kỳ lạ khiến cô không thể nào hiểu được.

Cô so sánh nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ mà nhét chúng trở lại trong túi váy.

Đoạn đường tiếp theo vẫn nên cẩn thận thì hơn!

Cô nhủ thầm, rồi tiến về hướng cầu thang đi lên trên….

Trong một căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà, một thiếu nữ sợ hãi ôm ngực thở dốc, sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm chảy đầy mồ hôi.

Tang thi bị cô thuần phục ở lầu một, vậy mà trong chớp mắt, đều đã chết sạch rồi!!