Mạt Thế: "Hôn Quân" Trở Lại Dạo Chơi

Chương 18

Người đàn ông trung niên run run quỳ thụp xuống đất, hai mắt đỏ bừng, liên tục lắc đầu nguầy nguậy không cam lòng, “Không, con gái của tôi sẽ không biến dị, nó sẽ không biến thành quái vật đâu!”

Những người bên cạnh cũng che mặt khóc nức nở, “Đúng vậy, sao chồng tôi lại có thể biến thành quái vật được chứ….”

Một số người vẫn chưa thể tin được sự thật, một số lại không giấu được vẻ hoang mang.

“Đúng là chính phủ đã từng thông báo, người bị tang thi làm bị thương thì sẽ….”

“Đúng vậy, tôi cũng đã từng nghe được rồi!”

“Thật sự sẽ biến thành tang thi đó!”

Có những tiếng xì xào truyền tới từ trong đám đông.

Người mẹ vì mất con đau lòng quỳ thụp xuống, ôm đầu gào lên: “Đều là do mụ ta! Đều là do mụ ta, biết con trai mình bị thương còn không báo cáo, liên lụy đến con gái tôi! Tôi muốn gϊếŧ mụ ta…. A a a!”

“Con trai tôi cũng bị con trai bà ta cắn thương, hu hu hu, thứ đồ ác độc không có nhân tính, hại mình còn liên lụy người xung quanh mà!”

“Đồ đàn bà không có đạo đức…..”

“Bà ta nên chết đi!”

Vô số tiếng chửi rủa liên tục truyền tới, khiến người phụ nữ đang nằm trên đất kích động đến mức cả người co giật.

Tại sao? Tại sao chứ?

Đến giờ phút này bà ta vẫn không thể nào hiểu được! Bà chỉ muốn bảo vệ con trai của mình, con trai của bà thì có tội gì chứ? Làm mẹ chẳng phải đều nên bảo vệ con trai của mình sao?

Một lúc sau, như chẳng còn thể chịu đựng được nữa, hai mắt bà ta chợt lật lên trắng dã, cả người bắt đầu co giật dữ dội, trong miệng phát ra những tiếng ọc ọc ọc ọc do lượng máu quá lớn đổ về.

Người đang nằm thẳng đột nhiên co giật động đậy, những khớp xương run lên lạch cạch lạch cạch, móng tay và chân cũng không ngừng chui thịt mà ra, dài ngoằng nhọn hoắc.

Những người xung quanh sợ đến mức thét chói tai lùi nhanh về sau.

Đến khi cơn co giật kết thúc, hai mắt trắng dã của người phụ nữ lại bỗng lật ngược trở về đỏ ngầu, há to cái mồm máu, ngồi bật dậy rống lớn….

“Phanh!” Tiếng súng vang lên, cắt ngang mọi cử động và âm thanh của bà ta, cơ thể người phụ nữ lại nằng nề ngã xuống.

Lần này, chẳng còn ai dám lên tiếng vì hành động gϊếŧ người công khai này nữa.

Bọn họ chỉ hận không thể lập tức chạy trốn, tránh xa khỏi nơi có virus tang thi này.

Tạ Trung cất súng, sắp xếp cho người mau chóng thu dọn xác và lau sạch máu, khu xung quanh này cũng tạm thời bị cách ly khử trùng, tránh cho có người lại bị lây nhiễm.

Dương Dịch mắt lạnh nhìn hết thảy, hắn vung mạnh trường đao, hất vết máu bên trên đi, rồi nhân lúc mọi người còn đang thất thần, lần nữa cao giọng nói.

“Cho nên, mong các tất cả bà con và mọi người rõ ràng.”

“Phát hiện người bị thương, đều phải lập tức báo cáo.”

“Những người xung quanh cũng phải đề phòng, xem người bên cạnh mình có động thái gì khác lạ, hay giấu giếm gì không.”

“Muốn sống trong mạt thế, nhất định phải tỉnh táo. Tránh vì chút cảm xúc nhất thời, mà hại người hại mình, hại cả nhân loại!”

Hắn để lại một câu như vậy, rồi xoay người rời đi, để lại hiện trường phía sau cho đám Tạ Trung lo liệu.

Đám người sống sau khi thấy rõ một màn người chết biến thành tang thi này, từ thể xác đến tâm hồn đều bị chấn động nặng nề.

Ôm theo trái tim đầy hoang mang và thổn thức, bọn họ thở dài thườn thượt, nhanh chóng về chỗ của mình.

Những người bị mất người thân vẫn đợi ở bên cạnh, im lặng che mặt khóc thút thít, đợi sau khi những cái xác kia được dọn xong, mới không cam lòng thất thểu rời đi.

Duy nhất chỉ có người đàn ông trung niên lúc đầu phản ứng mạnh nhất vẫn còn ở lại, hai mắt ông ta thất thần, rồi từ từ hắn lên lửa giận, nhìn chằm chằm vào một thiếu nữ gầy gò đang đứng cách đó không xa.