Trong mắt Liễu Minh Khiêm, vạn vật đã mất đi vẻ đẹp của nó, đồ ăn không ngon, hoàng hôn cũng không đẹp, anh ta chỉ nghĩ làm sao cạy được miệng Lâm Trà nói ra tên của “bạn trai Liễu Linh Nhi” mà thôi!
Liễu Linh Nhi từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, điên cuồng ăn cơm, hoàn toàn không dám nhìn Liễu Minh Khiêm.
Các khách mời còn lại cũng cúi đầu, nhưng chủ yếu là bởi vì Lâm Trà nấu cơm ăn quá ngon, không có thời gian ngẩng đầu.
Lâm Trà một bên chấm thịt thăn chua ngọt giòn giòn vào nước sốt, một bên đánh giá đám người an tĩnh đến đáng sợ trên bàn ăn:
[ Ôi, sao đêm nay cả nhà lại yên tĩnh đến vậy? Chẳng lẽ trong lúc mình nấu cơm đã xảy ra chuyện gì sao? ]
Hội khách mời: Cô mau nói đi!
[ Hì hì, nếu mọi người đều trầm mặc như vậy, bổn cô nương cũng không cần cố gắng khuấy động không khí làm chi! Để mình kiếm dưa ăn ha ha ha! Ăn cơm mà không ăn dưa thì thiếu mất một nửa thú vui, khà khà khà ~]
Lâm Trà cúi đầu, lại lần nữa mở hệ thống ra.
Lỗ tai mọi người cũng dựng lên, thân thể hướng về phía Lâm Trà.
Chỉ có Liễu Linh Nhi là cực kỳ lo lắng Lâm Trà sẽ tuôn ra cái dưa gì đó nhạy cảm, đành ngấu nghiến nuốt xuống chỗ thức ăn trong miệng, định quay sang ngăn cản Lâm Trà.
Yết hầu nghẹn lại, một cảm giác ơn ớn dâng lên trong lòng, làm Liễu Linh Nhi nhịn không được mà “huệ” một tiếng.
Lâm Trà đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sang Liễu Linh Nhi đang che miệng, bên cạnh là Chu Trạch Hủ ân cần dùng khăn giấy lau giúp cô.
Lâm Trà nghi hoặc mà nghiêng đầu:
[ A! Liễu Linh Nhi đang bị nghén! ]
Đám khách mời: !!!
[ Không phải mới ở bên nhau có hai tuần thôi sao? Tốc độ nhanh thật đấy! ]
Đám khách mời: !!!!!!
Người trẻ tuổi thời nay, đỉnh chóp thật!
Liễu Minh Khiêm đã hộc tốc chạy vào trong nhà.
—— Để lấy vũ khí.
Đến khi anh ta khiêng ra một cây đại đao dài 40 mét, họ lại nghe được thanh âm của Lâm Trà:
[ Ôi không, là ta hiểu lầm rồi, lý do là Liễu Linh Nhi không ăn được hành, trong đồ ăn vừa nãy có hành, mới bị phản ứng mà nôn mửa……]
Liễu Minh Khiêm: “……”
Đám khách mời: “……”
Sau khi ăn xong cơm tối, các khách mời bắt đầu đi rửa chén.
Bởi vì Lâm Trà đã nấu ăn hết, các khách mời cũng không muốn cô lại phải rửa chén, liền bảo Lâm Trà đi nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có Lâm Trà ăn không ngồi rồi, lại móc hệ thống ra ăn dưa ~
[ Vừa nãy mới ăn một nửa dưa của Liễu Linh Nhi, ta vẫn chưa biết bạn trai Liễu Linh Nhi là ai nữa! Giờ ta phải xem nốt mới được! ]
Liễu Linh Nhi: ?
Liễu Linh Nhi khóc không ra nước mắt, tại sao Lâm Trà cứ đè đầu cô ra mà ăn dưa vậy? Dưa của Trần Tiện Tri đâu? Dưa của Chu Trạch Hủ đâu? Đừng chỉ có chăm chăm vào một mình cô chứ!
Đúng lúc này, Giang Minh Khải phát hiện ra gì đó, đột nhiên nói một câu:
“Ơ kìa, Liễu lão sư và Chu Trạch Hủ đâu?”
Mọi người sửng sốt, nhìn ngó xung quanh.
Sau khi ăn xong, cả nhà rửa hết bát đũa sau đó quay về nhà gỗ, đúng là không hề thấy mặt hai người này.
“Có thể là đi toilet rồi!” Trần Tiện Tri nói, “Tôi mới vừa nhìn thấy bọn họ cùng nhau rời đi.”
Tiếp theo, Trần Tiện Tri lại thấp giọng trêu ghẹo:
“Chắc không đến nỗi Liễu lão sư tra xem bạn trai Linh Nhi là ai, cuối cùng phát hiện ra đó là Chu Trạch Hủ, rồi đem Chu Trạch Hủ đi hỏi tội đâu nhỉ?”
Liễu Linh Nhi cũng ngượng ngùng cười.
Cô ấy tốt xấu gì cũng là người của công chúng, đây vẫn là đang quay chương trình mà! Liễu Minh Khiêm chắc là không đến mức đó, không đến mức đó!
[ Aiz, Trần lão sư đúng là thông minh nha, chuyện này mà cũng có thể đoán được! ]
Bên cạnh, Lâm Trà đôi mắt sáng lấp lánh:
[ Liễu Minh Khiêm chính là đi tìm Chu Trạch Hủ tính sổ! Lúc này, Liễu lão sư hiện đang cầm đại đao trên tay, ở trong rừng cây nhỏ chỉ muốn chém Chu Trạch Hủ một nhát! ]