Đồ ăn mà tổ tiết mục thưởng cho bữa tối vô cùng phong phú. Một bên, có thêm các khách mời trợ giúp, hôm nay Lâm Trà nấu bữa tối đặc biệt nhanh lẹ suôn sẻ.
Mà bên còn lại, Liễu Linh Nhi cái gì cũng không biết, chỉ có thể nhìn các khách mời lăn vào bếp.
Trần Tiện Tri trêu ghẹo:
“Nhìn Linh Nhi là biết cô bé chưa bao giờ vào bếp nấu ăn, ở nhà đều là Liễu lão sư nấu cơm sao?”
Mẹ Liễu Linh Nhi đã mất cách đây mười năm, trong nhà Liễu Minh Khiêm chỉ có anh ta và con gái.
Liễu Linh Nhi lén ăn vụng một miếng cà tím om, một bên liếʍ láp đầu ngón tay một bên đáp trả:
“Bố Liễu sao có thể sẽ nấu cơm? Cả nhà đều là đi ra ngoài ăn.”
“Nếu không có vấn đề gì thì về sau tìm ông chồng biết nấu ăn là được,” Trần Tiện Tri nói, “Đàn ông thời này đều không ngại nấu cơm.”
“Cháu cũng nghĩ vậy!” Liễu Linh Nhi lại lén lút ăn thêm miếng thịt heo bọc, vẻ mặt hưởng thụ, “Nấu cơm đương nhiên là việc của tụi con trai, về sau cháu sẽ kiếm một anh chồng biết nấu ăn và chăm sóc người khác, việc nhà đều là anh ấy lo hết!”
Đám khách mời cười rộ cả lên.
Liễu Minh Khiêm ra vẻ giận dữ, chém vào gáy Liễu Linh Nhi một cái:
“Con mới 18 tuổi, chưa gì đã nghĩ đến chuyện lấy chồng rồi? Chuyện đấy chờ tốt nghiệp xong hẵng nói!”
Liễu Linh Nhi khó chịu mà bĩu môi:
“Con biết kiếm tiền rồi!”
“Kiếm tiền cũng vẫn là học sinh! Còn chưa đủ tuổi hợp pháp đâu! Học hành vẫn quan trọng hơn!”
Một bên, Lâm Trà bưng một nồi đất nấu cá tới, nhìn các khách mời đang tán gẫu cười vang, như suy tư gì đó.
[ Xem ra Liễu lão sư vẫn chưa biết Liễu Linh Nhi có đối tượng đâu! Anh ta khẳng định cũng không biết, người Liễu Linh Nhi thích lại đang ở ngay trong chương trình! ]
[ Riêng chuyện Liễu Linh Nhi tham gia chương trình để bí mật gần gũi với bạn trai nhỏ, quả thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha! ]
Liễu Minh Khiêm: ???
Hội khách mời: !!!
Căn phòng gỗ An Nhàn nháy mắt yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Chính Lâm Trà đang cười hì hì ăn dưa, đột nhiên cũng cảm giác không đúng, mờ mịt ngẩng đầu.
[ Ơ hơ, sao đột nhiên lại an tĩnh như vậy? ]
Khách mời trong căn phòng, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, trong ánh mắt đều có chứa một tia suy đoán.
Đặc biệt là Liễu Minh Khiêm, phẫn nộ trừng to đôi mắt mà nhìn đám khách mời nam trong chương trình, ánh mắt sắc như vạn lưỡi dao, cơ hồ muốn đem tất cả khách mời ở hiện trường mà thọc thành con nhím.
Cuối cùng ánh mắt anh ta dừng ở trên người Lâm Trà, vừa nhìn Lâm Trà vừa run run một trận.
[ Liễu lão sư nhìn ta làm gì? ]
[ Đừng nói là đang để ý đến ta nha? ]
Liễu Minh Khiêm: ???
Khụ khụ khụ khụ khụ!
Ai để ý cô chứ?!
Sao có thể tự luyến đến như vậy!
Tôi đang đợi cô nói ra tên bạn trai của con gái tôi đấy! Sao lại có kiểu người ăn dưa hời hợt như cô chứ!
Các khách mời còn lại cũng mang vẻ mặt chờ đợi nhìn Lâm Trà.
Rốt cuộc ở đây ai là đối tượng yêu đương của Liễu Linh Nhi? Tò mò cực kỳ nha!
Mà đối với sự mong đợi của mọi người, Lâm Trà như thể có mắt không tròng, nhàn nhã mà uống một ngụm canh cá nấu trong nồi đất của mình.
Thịt cá chép chất non mịn tươi ngon, canh cá màu vàng nhạt dư vị vô cùng……
[ Hu hu hu! Ngon quá đi mất! Không hổ là canh do ta nấu! ]
Hội khách mời: “……”
Cô mau nói ra đi trời ơi!
Kế tiếp, Lâm Trà đem nốt mấy món ăn còn lại bày lên bàn.
Thịt thăn chua ngọt chua chua thơm ngon, gà cay thơm chảy nước miếng, thịt lợn hấp mềm nhưng không dai, đầu cá nấu với ớt cay xắt nhỏ... Trong lúc nhất thời, trên bàn ăn toàn là những món ngon chói mắt, làm mọi người quên bẵng mất chuyện ăn dưa.
Mặt trời lặn về hướng tây, các khách mời ngồi trong sân ăn uống thỏa thích, mệt mỏi một ngày, chỉ có đồ ăn ngon mới giúp thư giãn.
—— nhưng Liễu Minh Khiêm thì không.