“Liễu lão sư hiểu lầm rồi! Bạn trai của Linh Nhi không phải em! Thật sự không phải em mà!”
Trong rừng cây nhỏ, đối mặt Liễu Minh Khiêm là cây đao đốn củi, lưỡi đao sáng loáng sắc lẹm, Chu Trạch Hủ sợ tới mức run bần bật. Cậu ta không hiểu nổi, hai người còn vừa mới vai sát vai vô cùng cao hứng đi WC, làm sao mà vừa ra ngoài liền biến thành tình huống này?
“Tiểu tử thối!” Đại đao trong tay Liễu Minh Khiêm vung lên, tức giận dào dạt nói:
“Dám bắt nạt con gái tôi! Ăn trước một đao của lão đây!”
“Em nào bắt nạt Liễu Linh Nhi chứ!”
Chu Trạch Hủ sợ tới mức chân quỳ xuống đất, hốt hoảng tránh đằng sau một cây tùng:
“Em và Linh Nhi thật sự là trong sạch, không có gì giữa chúng em hết mà!”
“Lâm Trà đã nói đối tượng của Linh Nhi ở ngay hiện trường, không phải cậu thì là ai?” Liễu Minh Khiêm bộ mặt dữ tợn, “Giang Minh Khải sớm đã có đối tượng, Trần Tiện Tri cùng Bùi Hồng Vân đều là người cùng lứa tuổi với tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là cậu mà thôi!”
Chu Trạch Hủ chân mềm nhũn, bám lấy cây tùng bên cạnh mới đứng vững dáng người:
“Liễu lão sư, em là idol! Idol không thể yêu đương!”
“Nhổ vào! Mấy lời nói này chỉ lừa được fans thôi, người trẻ tuổi tụi bây qua lại với rất nhiều người, cậu cho rằng tôi tin được à!”
Liễu Minh Khiêm cười lạnh thanh, nắm chặt cây đao đốn củi trong tay. Ánh trăng chiếu thẳng lên lưỡi đao đốn củi, lóe ra thứ ánh sáng quỷ dị.
Anh ta tùy ý vung đao, dứt khoát lưu loát chĩa hướng Chu Trạch Hủ!
Chu Trạch Hủ cảm giác hô hấp cứng lại, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa muốn chết ngất.
Phía sau truyền đến giọng nói gấp gáp của Liễu Linh Nhi:
“Bố! Bố hiểu lầm rồi! Không phải là anh ấy! Thật sự không phải anh ấy!”
Liễu Minh Khiêm chưa kịp thu tay lại, cây đao đốn củi lướt qua đỉnh đầu Chu Trạch Hủ. Chu Trạch Hủ cảm giác đỉnh đầu chợt lạnh, theo bản năng duỗi tay sờ thử một cái, đỉnh đầu trụi lủi, bộ tóc giả đã bị Liễu Minh Khiêm tước rơi xuống mặt đất.
Đám khách mời nghe thấy ồn ào liền chạy tới, vừa lúc bắt gặp cảnh bộ tóc giả của Chu Trạch Hủ cây đao đốn củi gọt bỏ. Bọn họ nhìn chằm chằm cái đầu trọc một nửa của Chu Trạch Hủ, lại nhìn nhìn bộ tóc giả trên mặt đất……
Đám khách mời: “……”
[ Quả nhiên Chu Trạch Hủ hói đầu thật…… Bây giờ còn trẻ tuổi mà đã có nguy cơ trọc đầu nặng như vậy! ]
Chu Trạch Hủ muốn khóc đến chết đi cho xong.
Hắn chính là một idol! Phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, là giấc mộng của chín trăm triệu thiếu nữ! Nếu fans biết hắn hói đầu, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng!
Cũng may, ban nãy bọn họ toilet, máy bay không người lái không đi theo, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện……
Giây tiếp theo, Chu Trạch Hủ lại nghe thấy thanh âm lo lắng của Lâm Trà:
[ Hỏng rồi! Vừa nãy chạy quá gấp, máy bay không người lái hình như cũng bay theo kịp……]
Đám khách mời ngay lập tức ngước đầu lên, liền nhìn thấy giữa không trung, chiếc máy bay không người lái hiệu Vô Cương từ từ nhìn chằm chằm mọi người.
Thông qua camera, trên phòng phát sóng trực tiếp, vô số người xem đều thấy được cái đỉnh đầu hói của Chu Trạch Hủ:
[ Oái…… Hủ Hủ nhà chúng ta ấy vậy mà hói đầu? ]
[ Xong rồi, tự dưng tôi muốn thoát fan……]
[ Tôi cũng vậy……]
[ Hu hu hu hu! Hủ Hủ của chúng ta rõ ràng là mỹ thiếu niên! Sao lại có thể trọc! Sao lại có thể! ]
[ Đầu trọc cũng không quan trọng, các người không thấy được cây đao đốn củi trong tay Liễu Minh Khiêm sao? Tôi càng tò mò vừa nãy đã xảy ra chuyện gì! ]
[+1 Tôi cảm giác lại có dưa nha! ]
[ Ha ha ha ha lại có thể ăn dưa phải không? ~]
……
Khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp nhớ tới chuyện lần trước Giang Minh Khải bắt gian, cho rằng lại có thể ăn dưa, vui vẻ đến không chịu được.
Nhưng Giang Minh Khải tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đi lấy điều khiển từ xa đóng camera máy bay không người lái lại.
Quay trở lại hiện trường.
Chu Trạch Hủ đứng hình trong tuyệt vọng, hai mắt mất tiêu điểm, sống không còn gì luyến tiếc mà dựa vào Trần Tiện Tri.
Mặc dù Lâm Trà hảo tâm giúp hắn dán bộ tóc giả lên, nhưng Chu Trạch Hủ cảm giác thế giới chỉ còn màu đen, rốt cuộc không gượng đứng dậy nổi……