“Phương Nhã, nể tình chúng ta là bạn học, tôi cũng muốn nhắc nhở cô, người trưởng thành nói chuyện cần phải có chứng cứ, chứ không phải chỉ nhìn sách tranh mà ăn nói lung tung. Cô như thế này, tôi có thể kiện cô tội vu khống.”
Phương Nhã khinh miệt nói: “A, vu khống, cô hù dọa ai đấy? Còn không phải đang chột dạ sao, đừng cố làm ra vẻ ở đây.”
Cô ta đã sớm không vừa mắt Thời Noãn, lần này tất nhiên sẽ dùng hết sức bôi nhọ thanh danh cô.
“Tôi nghe nói gần đây cô cũng không có ở ký túc xá, điều kiện gia đình tầm thường như vậy, nói là học sinh nghèo cũng không quá, cô cam lòng dùng tiền của mình thuê phòng sao? Còn có đồ trang trí búp bê thỏ bằng thủy tinh trên điện thoại cô, con mắt hồng ngọc được đính trên đó là đồ thật, đặc biệt là chiếc điện thoại này, đây là phiên bản giới hạn, giá bán hơn 5 vạn*.
*5 vạn (五万): 5 vạn tệ (hay 50.000 nhân dân tệ) bằng khoảng 175 triệu đồng Việt Nam (50.000 x 3.500 = 175.000.000).
Cô cũng đừng nói với tôi, đây là tự cô mua cho mình.”
Những người quanh lập tức hít một hơi, bắt đầu châu đầu ghé tai nghị luận.
5 vạn lận đó, trời ạ, tiền sinh hoạt một năm của bọn họ cũng không có nhiều như vậy.
Đây chính là điều mà Phương Nhã muốn thấy, cô ta vô cùng đắc ý, giọng nói cũng lớn hơn nữa.
“Cô cũng đừng nói với tôi, đây đều là cô lấy tiền làm việc thêm ngoài giờ để mua!”
Dạo gần đây, cô ta không hề rảnh rỗi, mỗi một món đồ mà cô mang cô ta điều tra rất nhiều rõ ràng.
Thời Noãn biết Phương Nhã vẫn luôn không vừa mắt cô, trước đó cũng như vậy, người này lúc nào cũng động tay chân, làm đủ trò chọc ngoáy, luôn muốn hạ bệ cô xuống.
Trong khoảng thời gian này, thấy cô ta vẫn luôn yên tĩnh không gây chuyện, hoá ra là đợi đến lúc này?
Thời Noãn đối diện trực tiếp với ánh mắt của Phương Nhã, nói rõ từng chữ một: “Tôi có dựa vào làm việc thêm ngoài giờ để mua không thì liên quan gì tới cô? Chuyện riêng của tôi không có nghĩa vụ nói cho cô biết. Nếu như cô cảm thấy tôi không xứng được vào danh sách đề cử đi tham gia phỏng vấn của đoàn Vũ đạo Nhạc Thiên, vậy cô cứ cung cấp chứng cứ cho trường học, lúc nào tôi cũng có thể tiếp nhận điều tra.”
Thời Noãn nói xong lập tức đi về phía trước.
“Đường đường chính chính thì ai mà không biết nói chứ, nhưng mà cũng đúng, phía sau ngươi có người chống lưng đương nhiên sẽ không sợ. Chỉ có điều Thời Noãn này, muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm*, ngược lại lần này tôi cũng muốn xem, kim chủ có thể giữ được cô hay không.”
*(常在河边走哪有不湿鞋):Thành ngữ phê phán những hành động lén lút, có ý đồ xấu, bất chính (thường để chỉ mối quan hệ nam nữ không trong sáng). Giống câu đi đêm lắm có ngày gặp ma của bên mình.
Phương Nhã cười đắc ý, quay người, bước đi.
Người xung quanh bắt đầu nhìn về phía cô chỉ trỏ.
Thời Noãn nắm chặt điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu rồi rời đi.
Chuyện này, chưa tới một giờ đã lan truyền khắp trường.
Bạc Uyển nổi giận đùng đùng đẩy cửa ký túc xá đi vào, thấy Thời Noãn ngồi ở trước bàn đọc sách.
“Cậu còn bình thản ngồi ở chỗ này đọc sách? Cậu mau xem có người đăng bài lên diễn đàn* trường bóc phốt cậu đấy, còn nói cậu làm tiểu Tam, bàn tán cậu được kim chủ bao nuôi.”
*Diễn đàn (论坛): giống confession bên f của mình, ngày nào cũng có drama 😆.
Thời Noãn thấy sách trong tay mình bị lấy đi, ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Uyển.
Bạc Uyển mở khóa màn hình điện thoại ra, đưa tới trước mặt Thời Noãn.
【 Khϊếp sợ! Hoa khôi khoa vũ đạo bị lật xe !】
【 Chi tiết Thời Noãn được kim chủ bao nuôi.】
【 Sự kiện hoa khôi được bao nuôi, nói đến lối sống của thế hệ ngày nay.】
【 Đau lòng thay Cố Tư!】
Nguyên một giao diện diễn đàn, gần như tất cả bài đăng đều có liên quan đến Thời Noãn.
【 Chống lại Thời Noãn, bảo vệ Phương Nhã!】Rất nhanh, bài đăng này đã hiện lên trên đầu, độ hot nhanh chóng lan tràn.
“Quả nhiên, chúng ta đã xem thường Phương Nhã.”
Bạc Uyển rút điện thoại về, ngồi xuống ghế, nhìn Thời Noãn hỏi: “Cậu định giải quyết thế nào? Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt, cậu đừng quên thứ hai cậu phải đi phỏng vấn. Nếu như chuyện này xử lý không tốt, sẽ để lại hậu quả không thể lường trước được.”
“Mình gọi điện cho chủ nhiệm khoa, để cho trường học đứng ra giải quyết.”
Thời Noãn nói, cầm điện thoại lên.
Bạc Uyển giữ cổ tay cô lại.
“Cậu có muốn công khai mối quan hệ giữa cậu và Bạc Yến không? Thật ra chuyện này giải quyết rất dễ, chỉ cần công khai quan hệ giữa hai người thì lập tức mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
“Nhưng cậu cũng biết mà, trước đó mình cũng không nghĩ sẽ công khai quan hệ, cũng không muốn dùng thân phận bạn gái của hắn để đạt được mục đích gì. Chứ đừng nói bây giờ mình đã biết bộ mặt thật của hắn, muốn phủi sạch quan hệ với hắn còn không kịp, làm sao có thể kéo hắn vào nữa.”
“Vậy cậu có nghĩ đến hắn sẽ nghĩ gì không? Dựa theo tính cách của hắn, thì chuyện phát sinh trong trường học, có thể hắn đã biết rồi?”