Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hồng hào trở lại của cô lập tức trắng bệch.
Lúc đó cô còn gọi điện thoại cho hắn, tìm kiếm sự an ủi.
Cuối cùng còn đồng ý lời đề nghị của hắn, đến nơi này ở.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả những thứ này đều là do hắn bố trí cả, hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn cô từng bước từng bước đi vào trong cạm bẫy mà hắn đã thiết lập sẵn.
Đúng thật là dê vào miệng cọp.
Bạc Yến nhìn đôi mắt ửng đỏ của người mình yêu, đau lòng đưa tay ra xoa xoa khóe mắt cô.
“Sao rồi? Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Cô biết mình không phản kháng được, sức không lớn bằng hắn, năng lực cũng không mạnh bằng hắn, ngoại trừ tiêu hao sức lực của bản thân, thì không có bất kỳ tác dụng gì.
Cô nghiêng đầu sang một bên, ép buộc bản thân nhắm mắt lại.
“Tôi buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
“Không sao, em ngủ đi.” Cánh tay dài của hắn ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ non mịn tràn ngập collagen.
Từng cái từng cái, giống như lông vũ lướt qua, có hơi ngứa.
“Anh đυ.ng đến tôi như vậy, sao mà tôi ngủ được.”
“Nhưng mà anh nhớ em lắm.” Giọng nói khàn khàn của hắn như đang trêu chọc lòng người, còn kèm theo dáng vẻ muốn lấy lòng.
Lúc này hắn giống như con chó cỡ lớn vậy, dịu dàng dùng đầu cọ cọ cằm của cô.
“Cả ngày hôm nay anh phải đi họp, rất bận rộn, em để anh hôn một chút có được không? Anh bảo đảm không làm cái khác, chỉ hôn một chút thôi.”
Thời Noãn chỉ cảm thấy hắn phiền, cũng biết nếu như hắn không đạt được mục đích nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
So với việc phản kháng, rồi lại bị hắn ăn xong lau sạch, giày vò đến nửa đêm, còn không bằng nghe theo hắn, sớm kết thúc một chút có lẽ sẽ tốt hơn.
Có thể là vì quen thuộc, cùng với việc ở phương diện này hắn luôn quan tâm đến cảm nhận của cô, cô cũng không cảm thấy chán ghét, thôi cứ thuận theo hắn vậy.
Bạc Yến thấy cô không chối, môi mỏng khẽ nhếch lên, trắng trợn hôn lên lỗ tai cô, cằm, cổ, bả vai lộ ra bên ngoài.
“Như vậy được rồi, anh lúc nào cũng nhích tới nhích lui, làm tôi không ngủ được.”
Cô ngại phiền đẩy hắn một cái, lại bị người đàn ông nắm chặt cổ tay.
Tay của cô rất nhỏ, ngón tay cũng thon dài, dưới ánh đèn bàn mờ ảo càng nổi bật sự xinh đẹp, nắm ở trong tay cảm giác vô cùng thoải mái.
Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ xinh lên, hôn một cái lên mu bàn tay của cô, tiếp đó lần lượt hôn từng ngón tay.
Bờ môi mềm mại nóng ấm chạm vào ngón tay giống như hắn đang hôn vào trong đáy lòng cô vậy, trêu chọc từng chỗ trên thân thể, làm cô nhịn không được phát run.
“Bạc Yến! Anh hôn xong chưa!”
Cô tức giận, xoay người qua nhìn hắn chằm chằm.
Trên người cô toả ra mùi sữa thơm ngát, rất dễ chịu.
Biểu cảm vô cùng sinh động, đặc biệt là ánh mắt trong sáng ngây thơ không nhiễm bụi trần, giống như ánh sáng ấm áp, sưởi ấm linh hồn của hắn.
Hắn nhịn không được cúi người xuống, hôn một cái lên khóe mắt cô.
“Bạc Yến, anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Cô rất tức giận, đưa chân ra muốn đạp hắn.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn ngắn được làm từ tơ lụa, mềm mịn bóng loáng, động tác muốn đạp hắn làm lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Hắn nhanh chóng thuận thế nắm chặt bắp chân cô, ôm lên gác ngang hông của hắn.
Cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên miệng cô.
Hai người ở chung một chỗ lâu như vậy, còn có cái gì không hiểu chứ.
Cái gì mà chỉ hôn một chút, hắn đang muốn làm chuyện đó thì có.
Thời Noãn gấp gáp, giãy dụa không cần, ngược lại để cho hắn càng càn quấy hơn, cô cũng chỉ có thể cắn hắn, bóp hắn.
Nhưng mà cô càng giày vò, hắn lại càng hưng phấn.
Thời Noãn cảm thấy mệt mỏi.
“Bạc Yến, đồ xấu xa! Đồ lưu manh!”
Nói xong, cô mở miệng muốn cắn hắn, hắn lại thuận thế nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống trực tiếp hôn lên môi cô.
Triền miên hôn đến lúc cơ thể cô mềm nhũn ra, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Trong lúc mơ mơ màng màng.
Thời Noãn nghĩ, người đàn ông này đúng là chó mà, sau này, cô nhất định phải đòi lại hết, đòi lại gấp ba lần, không gấp năm lần.