Trêu Chọc Trí Mạng! Bạc Tổng Bệnh Kiều Muốn Kim Ốc Tàng Kiều

Chương 19: Nhất định mình sẽ trốn thoát khỏi hắn

Ba của anh họ muốn để hắn vui vẻ hơn, nên gọi anh em họ chúng mình đến chơi cùng hắn.

Nhưng đám chúng tôi cũng không dám tiếp cận hắn, rõ ràng hắn rất đẹp, giống như thiếu niên từ trong truyện tranh bước ra, nhưng cặp mắt đen như mực kia lại tràn ngập sự u ám tối tăm lạnh lẽo, làm người ta vừa nhìn đã thấy sợ.

Có một lần mình ham chơi đi đến sân sau, nghe được âm thanh kỳ lạ, tò mò đến gần nhìn.

Kết quả cậu đoán xem mình nhìn thấy cái gì, hắn đang cầm roi hung hăng quất mạnh một người đàn ông trưởng thành nằm trên mặt đất.

Người đàn ông kia càng đau đớn, hắn lại càng hưng phấn, lại dùng sức quất roi mạnh hơn nữa.

Rất nhanh người đàn ông đó đã không phát ra âm thanh nào nữa, bị vệ sĩ kéo đi như heo chết vậy, chỉ còn lại những vết máu dữ tợn.

Sau khi trở về mình lập tức phát sốt, bệnh hơn mấy tháng. Chờ đến lúc cơ thể mình khỏe mạnh, mới nghe mẹ mình nói, anh họ đã được đưa ra nước ngoài.

Sau đó mình không nghe được thêm tin tức gì nữa, lúc gặp lại hắn, là lúc cậu dẫn đến, lúc đó mình mới biết được người vẫn luôn yêu đương với cậu là anh họ mình.

Vốn dĩ mình cũng muốn nói những chuyện này cho cậu biết, nhưng mà dù sao đã nhiều năm như vậy, hơn nữa hắn vẫn luôn cư xử lịch sự, đối xử với cậu cũng rất tốt, nên mình nghĩ có lẽ hắn đã sớm khỏe lại rồi, nếu mình nói ra, ảnh hưởng tới tình cảm của hai người thì không tốt.”

Nói đến đây, Bạc Uyển tự trách bản thân, nắm chặt tay Thời Noãn nói: “Xin lỗi Noãn Noãn, nếu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy mình nên nói với cậu sớm một chút.”

“Vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.”

Thời Noãn cúi thấp xuống, cô vẫn luôn lừa dối bản thân, nói không chừng chuẩn đoán bệnh kia là giả, không chính xác, nhưng mà bây giờ, Bạc Uyển đã nói như vậy thì đó chắc chắn là sự thật.

Cảm giác tình cảm không đến từ người bình thường, mười chữ này giống như sét đánh giữa trời quang, đánh cô ngơ ngác tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, chỉ còn lại âm thanh của gió lay động hoa cỏ.

Hôm nay mặt trời rất đẹp, ánh sáng chiếu lên trên người rất ấm áp, nhưng Thời Noãn chỉ cảm thấy thân thể mình không cảm nhận được sự ấm áp đó, chỉ một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua đã làm cô lạnh thấu xương .

Bạc Uyển an ủi cô: “Nhưng mà hắn đối xử với cậu rất tốt, mình cảm thấy hắn luôn một lòng một ý với cậu, đánh Hà Giai Giai là đang ra mặt thay cậu. Hắn biết cậu bị sốt, nhưng không về kịp, nên đã gọi điện thoại cho mình, để mình tới trò chuyện cho cậu đỡ tủi thân, cậu xem hắn vẫn rất quan tâm đến cậu.”

“Cậu không biết, tất cả những thứ này là bẫy mà hắn đặt ra.”

Thời Noãn nói hết cho cô ấy, những tấm ảnh chụp bên trong căn mật thất kia, mỗi một chữ nói ra, tim lại nhói đau từng chút, nói xong lời cuối cùng, cô chỉ có thể dựa vào sự ấm áp từ cánh tay Bạc Uyển xoa dịu những nỗi đau dưới đáy lòng một chút.

“Cái này...... làm sao lại như vậy được?” Bạc Uyển cũng giật mình, cô ấy thật sự không thể tưởng tượng nổi, người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra tôn trọng, thông cảm với Thời Noãn, theo dõi sau lưng không nói, còn lắp đặt máy quay lén, thậm chí hơn nửa đêm còn đi đến phòng của cô.

Má ơi!

Tiểu thuyết kinh dị cũng không dám viết như vậy .

“Vậy làm sao bây giờ? Không phải bây giờ hắn cũng đang quan sát chúng ta chứ?”

Cô ấy vội vàng quay đầu nhìn xung quanh.

“Cho nên lúc ở trong phòng mình không dám nói cho cậu, những người giúp việc kia cũng không cần nói, mình sợ hắn lại lặp lại chiêu cũ cài đặt máy quay lén gì đó. Nếu không thì đêm đó, mình trốn kỹ như vậy, sao hắn vừa đến đã có thể tìm được mình. Không dám nghĩ, Uyển Uyển, mình không dám nghĩ đến nó nữa.”

“Vậy cậu định làm như thế nào?”

Thời Noãn lắc đầu.

“Mình cũng không biết”. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Bạc Uyển nói: “Nhưng nhất định mình phải trốn thoát khỏi hắn.”

Từ đầu đến cuối hắn không hề thích cô, phần cảm tình này từ trước đến giờ cũng chỉ là kịch một người một vay, vậy cô cũng không cần nữa.

Hôm đó Bạc Uyển ở cùng với Thời Noãn đến tối, cho đến khi tận mắt nhìn thấy cô ngủ thϊếp đi, mới rời khỏi.

Thời Noãn ngủ không sâu, luôn cảm thấy có một đôi mắt xanh biếc, lạnh nhạt tàn nhẫn từ một nơi bí mật gần đó luôn nhìn chằm chằm cô.

Cảm giác này làm cả người cô lạnh toát, giống như lúc trước cô ở trong phòng thuê vậy.

Đột nhiên, một vật nặng mang theo khí thế mạnh mẽ đè ép xuống.

Thời Noãn bỗng nhiên mở mắt ra, lập tức đối mặt với ánh mắt nóng bỏng tràn ngập du͙© vọиɠ của Bạc Yến.